"Để cô nương chê cười rồi!" Trần Văn Viễn còn tưởng rằng Thanh Diên đang làm quen để được giảm giá một chút, nói: "Cô nương yên tâm, nếu là tỷ muội của Tiểu Liên, ta nhất định sẽ không lấy nhiều tiền!"
Kiểu người tinh ý như tú bà, liếc mắt đã nhìn ra ý nghĩ của Trần Văn Viễn.
Bà ta vội chen miệng nói: "Trần công tử, Thanh Diên cô nương bây giờ đang làm việc cho Kim tiên sinh, là thay mặt Kim tiên sinh đến để tìm người viết truyện!"
"Đúng rồi, Trần công tử, chỉ cần truyện ngươi viết đủ hay, tiền bạc không thành vấn đề!"
Thanh Diên cũng nói thêm: "Tiên sinh nhà ta nói, chỉ cần không vượt quá ba mươi lượng bạc, ta có thể tự làm chủ!"
Trước khi đi Kim Phi đã ước chừng rồi đưa cho cô ấy một trăm lượng bạc, nhưng để đảm bảo an toàn , cô ấy chỉ nói ba mươi lượng.
Dù vậy cũng đủ để khiến Trần Văn Viễn kích động.
Thường ngày anh ta giúp người khác viết một lá thư, mới được có mấy xu.
Sao chép hơn trăm trang thơ văn, nhiều lắm cũng mới có trăm đồng.
Ba mươi lượng bạc, anh ta cả đời cũng chưa từng thấy số tiền lớn như vậy.
“Ta không cần ba mươi lượng, hai mươi lăm lượng là đủ rồi!"
Trần Văn Viễn vội vàng xua tay: "Không, hai mươi hai lượng rưỡi là đủ rồi!"
Tiểu Liên cũng không phải là cô nương nổi tiếng gì, tuổi tác cũng không nhỏ, Trần Văn Viễn đã tìm gặp tú bà để hỏi thử, hai mươi lăm lượng bạc là có thể giúp Tiểu Liên chuộc thân.
Tiểu Liên mấy năm nay cũng len lén tích cóp chút bạc vụn mà khách khen thưởng, cộng lại được hai lượng rưỡi.
Chỉ cần Thanh Diên cho thêm hai mươi hai lượng rưỡi, anh ta sẽ có thể cứu Tiểu Liên ra khỏi bể khổ rồi.
"Ta nói rồi, chỉ cần công tử viết được truyện hay, tiền bạc không thành vấn đề!"
Thanh Diên nói: "Nhưng đầu tiên ta cũng phải nói điều khó nghe trước, tiên sinh nhà ta cũng là người có học, câu chuyện do công tử viết nếu như không vừa mắt tiên sinh nhà ta, thì ta cũng hết cách."
"Tiên sinh nhà cô sẽ không định đợi đến lúc ta viết xong thì đòi giảm giá đấy chứ?”
Trần Văn Viễn cau mày hỏi.
Trước kia anh ta đã từng gặp kiểu khách hàng này, trước khi viết thì rất dễ nói chuyện, còn hào phóng cho một trăm đồng làm tiền đặt cọc.
Kết quả là anh ta đã vui vẻ giúp đối phương sao chép hàng trăm trang thơ thật đẹp, đến lượt đối phương trả tiền thì chỉ trích đủ kiểu, giá ban đầu đã đồng ý là ba trăm đồng, nhưng cuối cùng chỉ trả có năm mươi đồng đã đuổi anh ta đi.
"Trần công tử, nếu ngươi không muốn viết thì thôi, ta sẽ tìm người khác, công tử đừng sỉ nhục tiên sinh nhà ta!"
Thanh Diên vẫn luôn mỉm cười, sau khi nghe thấy Trần Văn Viễn nghi ngờ Kim Phi, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng hơn.
Những nhân viên hộ tống ở phía sau cô ấy cũng quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Văn Viễn.
"Trần công tử chớ nói bậy, giá trị của con người Kim tiên sinh đâu chỉ có mấy đồng tiền, sao có thể không màng thể diện mà cắt xén chút bạc này của ngươi được?”
Người trung gian là tú bà nhìn thấy hai bên sắp cãi nhau, nhanh chóng chạy ra để giảng hòa.
"Kim tiên sinh? Kim tiên sinh nào cơ?"
Trần Văn Viễn lúc trước đều tập trung sự chú ý vào mấy lượng bạc, bây giờ Thanh Diên với tú bà nhắc tới Kim Phi lần nữa, anh ta cuối cùng mới tỉnh táo lại.
“Tây Xuyên chúng ta còn có thể có Kim tiên sinh nào khác nữa chứ?"
Tú bà chỉ về phía tây: "Đương nhiên là Kim tướng quân đánh lui kỵ binh ở ngoài thành!"
"Là Kim tiên sinh tư thế hào hùng ba ngàn dặm, một đao chinh phục mười sáu châu đó sao?"
Trần Văn Viễn vội vàng hỏi.
Ở thời phong kiến, ở nhiều thành trì, đầu cầu là nơi sầm uất náo nhiệt nhất.
Không chỉ có người giang hồ diễn võ giải trí mà còn có người kể chuyện, diễn hài.
Trần Văn Viễn kiếm sống ở đầu cầu, bên cạnh chính là một gian hàng kể chuyện.
Câu chuyện về Kim Phi, anh ta đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Anh ta cũng là người viết truyện, dĩ nhiên có thể nghe ra trong đó có rất nhiều chi tiết là tự viết thêm thắt vào.
Nhưng những lời thơ Kim Phi viết, anh ta tin là thật.
Bởi vì những câu từ tuyệt vời và xuất sắc như vậy không phải là thứ mà người kể chuyện có thể bịa ra được.
Thế nên anh ta cũng vô cùng sùng bái Kim Phi.
Biết người thuê mình ở phía sau chính là Kim Phi, Trần Văn Viễn lập tức trở nên phấn khích.