Bất cứ lúc nào, đánh trận cũng tốn tiền.
Đại quân xuất phát sẽ có hàng chục nghìn thậm chí là hàng trăm nghìn người, người ăn ngựa nhai, cứu trợ sau chiến tranh, đều cần tiền để chống đỡ.
Vì vậy khi hai quân giao chiến, sự cạnh tranh khốc liệt không phải là binh lính của ai dũng mãnh hơn, mà có lúc lại là sự trang bị, ý chí, thậm chí là sức mạnh đất nước.
Ví dụ như Kim Phi vẫn luôn đánh đâu thắng đó, chủ yếu là dựa vào vũ khí tiên tiến.
Thực ra, khi đội hộ tống mới được thành lập, có rất nhiều cựu binh gặp thổ phỉ cũng sẽ e sợ, thậm chí muốn chạy trốn, nhưng sau khi đánh thắng liên tiếp mấy trận, tâm thế của các cựu binh cũng đã thay đổi.
Hóa ra thổ phỉ cũng không chịu được một cú đánh, hóa ra chúng ta cũng có thể không đào binh, hóa ra chúng ta cũng có thể thắng trận.
Dần dần, các cựu binh đã hình thành cảm giác vinh dự tập thể.
Đặc biệt là sau khi thành lập tiêu cục, Kim Phi đã chia tiêu cục thành các nhóm, giữa mỗi nhóm cũng khó tránh khỏi sự so bì, ví dụ như hôm nay bạn có bao nhiêu người, gặp bao nhiêu thổ phỉ, đã giết bao nhiêu người, có bao nhiêu người đã bị bắt giữ, đã thu được bao nhiêu vật tư, v.v. đều có thể so bì lẫn nhau.
Kim Phi biết đây là cạnh tranh lành mạnh, nên thay vì ngăn chặn thì y đã âm thầm tiếp tiếp sức.
Ở trong bầu không khí như vậy, sức chiến đấu của tiêu cục cũng ngày càng cao, cùng với việc trang bị vũ khí tiên tiến, mới gầy dựng được địa bàn như hiện tại, có năng lực chiến đấu với các phiên vương và Đảng Hạng, Thổ Phiên!
Ngược lại, hai năm nay Đảng Hạng đã gặp luồng không khí lạnh trăm năm khó gặp, vốn dĩ cuộc sống đã khó khăn, vốn dĩ muốn cướp bóc của Đại Khang để đỡ vất vả, nhưng kết quả là chinh chiến phía Nam lại bị Kim Phi đánh bại, cuộc sống lại càng khó khăn hơn.
Trước khi xuất phát, có rất nhiều binh lính đã giết cừu trong nhà, lấy da cừu làm áo khoác, phơi khô thịt cứu để làm lương thực cho quân đội trên đường đi.
Nếu lần chinh chiến phía Nam này lại thất bại, hậu quả sẽ rất nặng nề.
Lý Lăng Duệ vốn tưởng rằng đường tiếp tế của quân Thục đã bị cắt đứt, thì chắc chắn kim Phi sẽ không thể chống đỡ được quá lâu, ai ngờ rằng cuộc sống của quân Thục còn tốt hơn bọn họ nhiều!
“Vương gia, cứ đối đầu với Kim Phi ở đây cũng không phải là chuyện tốt.” Phó tướng đề nghị: “Đến Đại Khang không phải chỉ có duy nhất một con đường, hay là chúng ta đi vòng từ nơi khác để đến Đại Khang thì sao?”
“Im miệng!”
“Trong lòng Lý Lăng Duệ đang bực bội, khi nghe lời của phó tướng đã đá hắn một cước: “Thật không hiểu gì cả, nếu còn ồn ào, bổn vương sẽ cắt lưỡi ngươi vứt cho chó ăn!”
Một cước này của Lý Lăng Duệ rất mạnh khiến phó tướng bị đá đến nỗi lộn nhào.
Nhưng sau khi bò dậy, phó tướng còn không dám phủi bụi trên người, cúi đầu trở về vị trí ban đầu, Lý Lăng Duệ có thể đá hắn thêm mấy cước nữa nếu hắn chưa hả giận.
“Cút, tất cả cút hết cho ta!”
Lý lăng Duệ bực bội khoát khoát tay, đuổi phó tướng và người phụ trách tình báo ra ngoài.
Người phụ trách tình báo kéo phó tướng đến lều của mình, tức giận nói: “Ngươi ngu vậy, sao không thông minh chút nào vậy?”
“Ta làm sao?” Phó tướng không phục nói.
“Còn làm sao à?” Người phụ trách tình báo tức giận bật cười: “Có phải ngươi đến nói với Vương gia rằng binh lính đã bị lạnh cóng không?”
“Đúng vậy.” Phó tướng gật đầu nói: “Lẽ nào ngươi không nhìn thấy sao, rất nhiều ngón tay của huynh đệ đều đã bị đông cứng đến chết rồi!”
“Ngươi nói xem ta có biết không?” Người phụ trách tình báo vỗ bàn nói: “Không chỉ ta biết mà Vương gia cũng biết, nhưng ngươi bảo ngài ấy phải làm như thế nào? Ngươi lại bị người ta dùng làm dao rồi, biết không?”
Phó tướng chợt sững người.
Đúng vậy, cho dù Lý Lăng Duệ biết tình hình thì sao chứ?
Lẽ nào hắn có thể đổi quần áo cho binh lính sao?
Nhưng phó tướng vẫn có chút không phục, cứng cổ nói: “Nếu đã như vậy, tại sao Vương gia không chọn đường khác để đến Đại Khang?”
“Ngươi còn dám hỏi điều này sao?”
Người phụ trách tình báo tức giận xoa trán, không giải thích mà hỏi lại: “Ngươi biết vì sao Bệ hạ và Vương gia chinh chiến phía Nam không?”
“Còn có thể vì sao chứ, đương nhiên là để dạy bảo Đại Khang, cướp lương thực, vải vóc, thảo dược của Đại Khang, cướp đàn ông, đàn bà của bọn họ đó!” Phó tướng trả lời không chút do dự.
“Sai, sai hoàn toàn!” Người phụ trách tình báo nói: “Mục tiêu đầu tiên lần này chúng ta chinh chiến phía Nam là tiêu diệt Kim Phi, sau đó mới là những điều ngươi vừa nói!
Nếu Kim Phi không chết, thì cho dù lần này chúng ta cướp được bao nhiêu lương thực vải vóc, cướp được bao nhiêu người dân của Đại Khang thì sớm muộn gì cũng bị Kim Phi đến cướp lại.
Kim Phi trưởng thành quá nhanh, hơn nữa vẫn luôn thù địch Đảng Hạng chúng ta, nếu để y sống thêm nữa thì sẽ là một mầm tại họa đối với với tất cả Đảng Hạng chúng ta...”
“Nhưng ta cảm thấy thương hội Kim Xuyên vẫn rất được đó chứ?” Phó tướng nói: “Những thứ họ bán rẻ hơn nhiều so với đám thương nhân lòng dạ hiểm độc!”
“Dù ngươi ngu thì cũng phải biết, Kim Phi mở thương hội ở Đảng Hạng là muốn dùng chút ơn huệ nhỏ này để làm suy yếu hoàng thất, đây là mưu đồ làm phản, ngươi hiểu không?”
Người phụ trách tình báo nghe phó tướng nói như vậy, sắc mặt đã bị dọa cho trắng bạch rồi: “Sau này đừng bao giờ nói câu này nữa, đặc biệt là là lúc ở cạnh Vương gia hoặc là Bệ hạ!”
“Biết rồi, ta biết rồi!” Phó tướng cũng biết mình nói sai: “Nhưng ta vẫn không hiểu vì sao Vương gia phải chiến đấu đến chết với kênh Hoàng Đồng...Ta biết ngươi muốn nói Kim Phi đang ở đây, bây giờ là thời điểm tốt để tiêu diệt Kim Phi.
Nhưng nếu chúng ta tiến vào Đại Khang từ nơi khác, sau đó đi thẳng đến Xuyên Thục, ta không tin Kim Phi sẽ không quay về cứu viện!
Đến lúc đó chúng ta tìm trước một nơi tốt rồi đợi y, không phải tốt hơn nhiều so với bây giờ sao?”
“Ngươi vừa hỏi như vậy là vì cảm thấy Vương gia không nghĩ đến điều này sao?” Người phụ trách tình báo dở khóc dở cười nói.
“Lẽ nào ta nói không có lý sao?” Phó tướng hỏi lại.
“Có lý cái rắm!” Người phụ trách tình báo nói: “Người biết đại quân đi từ đây đến đất Tần có dân cư xa bao nhiêu không? Ngươi biết người của Kim Phi sớm đã cho người dân ở mấy quận phía Tây đất tần đến Xuyên Thục rồi không? Ngươi biết từ đây đến Xuyên Thục bao xa không? Ngươi biết địa hình ở Xuyên Thục phức tạp như thế nào không?”
Phó tướng lại sửng người lần nữa.
Trước kia phòng thủ của Đại Khang lỏng lẻo, kỵ binh Đảng Hạng tiến vào Đại Khang rồi, quân phòng thủ của Tần vương vẫn đang ngủ say.
Vì vậy trước kia khi Đảng Hạng chinh chiến phía Nam đều dùng những thứ thu được trong chiến tranh để tiếp tục chiến tranh.
Nhưng bây giờ phía Tây đất Tần đã rơi vào tay Kim Phi, đại quân người Đảng Hạng còn chưa kịp tụ lại, tiêu cục Trấn Viễn đã chuẩn bị phòng thủ ở biên giới xong rồi.
Phó tướng biết Đại Khang vẫn luôn có chiến lược vườn không nhà trống, cũng biết chiêu này phiền toái như thế nào.
Nếu Kim Phi thật sự đã cho người dân mấy quân phía Tây đất Tần lui về, như vậy cho dù bọn họ tiến vào đất Tần thì cũng phải đi về phía trước mấy trăm dặm nữa mới có thể thấy người dân, mới có thể cướp được lương thực.
Vài trăm dặm là khoảng cách không gần đối với kỵ binh, huống chi là hàng trăm vạn đại bộ đội mang theo rất nhiều đồ quân nhu.
Cuối cùng phó tướng cũng hiểu vì sao Lý Lăng Duệ lại đạp hắn.
Vì kênh Hoàng Đồng đã thành chướng ngại khiến Lý Lăng Duệ không thể vượt qua, dù có muốn hay không, dù cục xương này có cứng và khó gặm như thế nào thì quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng đều phải tiếp tục gặm nó mới được.