“Chẳng lẽ chuyện này không nghiêm trọng sao?” Cửu công chúa tức giận nói: “Bổn cung đang lo cho ngài mà ngài còn cười!”
Cửu công chúa khiến cho Kim Phi nhớ tới Đường Tiểu Bắc, hai người rất giống nhau ở điểm này, chỉ muốn Kim Phi dấu các phát minh của mình đi, chỉ để cho mình dùng.
Cửu công chúa làm vậy khiến cho Kim Phi cảm thấy gần gũi hơn.
Không còn là cô công chúa cao ngạo vô cảm, mà giống cô em gái nhà bên đang nũng nịu với y.
Hết lần này đến lần khác cô em gái này còn tự xưng “Bổn cung”.
Nghĩ tới dáng vẻ phách lối trước đây của Cửu công chúa, tim Kim Phi đột nhanh đập nhanh hơn.
Theo bản năng y muốn đưa tay xoa đầu công chúa, nhưng thấy xung quanh còn rất nhiều người đành thu tay về.
“Nào, nói thêm một tiếng bổn cung cho ta nghe xem…”
Thực, sắc, dục vọng.
Đây là hai loại bản năng nguyên thủy nhất của loài người.
Kim Phi không phải thần tiên, sao có thể ngoại lệ được?
Thấy một cô gái xinh đẹp, chắc chắn y cũng sẽ sinh ra suy nghĩ kỳ lạ.
Thật ra với địa vị bây giờ của y, hoàn toàn không hề thiếu phụ nữ.
Nếu muốn, không cần tới núi Thiết Quán, đêm nào y cũng có thể vui vẻ.
Nhưng Kim Phi không muốn trở thành nô lệ của dục vọng giống những người y thấy khi tới sơn trang Lục Thủy.
Vậy mà lúc này, Cửu công chúa lại khiến Kim Phi kích động kéo cô ấy vào nhà.
Cửu công chúa là cao thủ nhìn thấu lòng người, biểu hiện của Kim Phi lại rõ ràng đến như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái, cô ấy đã có thể nhìn ra suy tính trong lòng Kim Phi.
Cô ấy tránh nhẹ sang một bên, cố tình lộ ra vẻ chê cười: “Ôi, tiên sinh, không ngờ ngài lại là người như vậy.”
“Khụ, khụ, đừng nói bậy, ta không có, ta không phải kiểu mà người nghĩ đâu!”
Kim Phi vô thức chối đây đẩy.
Cửu công chúa thấy bộ dạng tay chân luống cuống của y, che miệng cười, ánh mắt cũng cong lên.
Sau đó cô ấy nhíu mày nhìn Kim Phi, trong mắt tràn đầy vẻ chế nhạo.
Kim Phi hơi sửng sốt, cũng mỉm cười.
Đây không phải là kiểu chưa đánh đã khai điển hình đó sao?
Bị gián đoạn như vậy, sự kích động trong lòng y cũng bị cuốn trôi.
Dẹp bỏ tạp niệm, y tiếp tục nói chuyện chính.
“Thật ra ta cũng đã cân nhắc về điều đó trước khi lắp kim chỉ nam và diêm vào rồi.”
Kim Phi nói: “Nhưng đồ làm ra là để cho người dùng, nguyên lý của kim chỉ nam thật ra rất đơn giản...”
“Đừng nói nữa, bổn cung không nghe!”
Cửu công chúa vội vàng ngăn cản Kim Phi: “Tiên sinh, chuyện trong thiên hạ đều không khó với người đã biết, chỉ khó với người chưa biết. Nguyên lý của kim chỉ nam đối với ngài mà nói có thể là vô cùng đơn giản, nhưng đối với những người không biết thì có thể nói là khó như lên trời.
Ngài không nói, bên phía Đảng Hạng có thể sẽ cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể nghiên cứu ra, ngài nói ra rồi, có thể bọn họ sẽ có gợi ý, rất nhanh chóng có thể bắt chước được.
Tiên sinh có hiểu ý của ta không?”
“Hiểu rồi!” Kim Phi gật đầu: “Quả thực là ta nên như vậy.”
Mặc dù đã cố gắng nhắc nhở bản thân nhưng bây giờ suy nghĩ của y không thể nào thoát khỏi sự ảnh hưởng của kiếp trước, dẫn đến nhận thức hơi khác biệt.
Giống như một sinh viên đã từng học về hàm số, trong vô thức sẽ tưởng rằng tất cả mọi người đều biết về bảng cửu chương.
Đối với Kim Phi mà nói, nguyên lý của kim chỉ nam rất đơn giản, sao có thể có người không hiểu được chứ?