Mục lục
Xuyên không: sống một cuộc đời khác - Du Kỳ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

LÚC trước Kim Phi để lại cho Trần Cát hai khinh khí cầu và năm phi công, Trần Cát vui mừng đến mức không chỉ mua nhà trong thành cho cả năm người, còn dành một vị trí đặc biệt trong cung điện làm nhà ở tập thể và nhà kho cho phi công.
Mục đích thực sự của Kim Phi khỉ bỏ lại khinh khí cầu và phi công ở đó không chỉ là để dỗ cho Trần Cát vui vẻ mà còn để bảo vệ sự an toàn của Trần Cát.
Nếu trong cung lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thêm lần nữa, Trần Cát có thể ngồi khinh khí cầu bay đi.
Nếu thật sự đến mức này, cần phải có lựu đạn để đảm bảo an toàn cho Trần Cát, cho nên nhà kho của phi công không chỉ có khỉnh khí cầu mà còn có hai rương lựu đạn.
Động tĩnh lớn như vậy, hiển nhiên là lựu đạn đã phát nổ.
“Kho vũ khí bình thường, tự nhiên sao lại phát nổ?” Trần Cát lo lắng hỏi: “Bọn Tiểu Chu sao rồi?”
“Huynh đệ cận vệ nói, bọn Tiểu Chu dều ở trong kho vũ khí, có lẽ… Có lẽ đã bị nổ chết…”
Lính cấm quân giọng trả lời.
Trần Cát thở dài một tiếng, không buồn nói gì nữa.
Thấy Trần Cát không hỏi nữa, Tần Trấn mở miệng hỏi: “Đã tìm ra nguyên nhân vì sao kho vũ khí phát nổ chưa?”
“Lửa bên đó vẫn đang được dập tắt, tạm thời còn chưa biết nguyên nhân của vụ nổ.” Người lính lắc đầu.
“Cho thêm người tới dập lửa càng sớm càng tốt.” Tân Trấn ra lệnh.
“Dạ!” Người lính nhận lệnh chạy đi.
“Từ Song, thông báo cho Chân Liên Khuê, bảo hắn dẫn người vào cung ngay lập tức!”
Tần Trấn lại gọi một lính cấm quân khác.
Quân giáp đỏ chia làm ba ca trực, lúc này đến đội của Chân Liên Khuê đang rảnh rỗi, Tân Trâh điều động anh ta qua, tăng gấp đôi lực lượng cận vệ đề bảo vệ Hoàng đế.
“Tân thống lĩnh, tại sao ngươi lại điều Chân Liên Khuê tiến cung?” Trần Cát hỏi: “Ngươi nghi ngờ Quốc sư bị tập kích có liên quan tới kỉnh thành à?”
Dù Trần Cát thích nói giơn, nhưng ông ta
cũng không phải tên ngốc, mấy chục năm chìm nổi trong triều đình, ông ta lập tức thấy được mệnh lệnh của Tân Trấn có gì đó không ổn.
Vừa rồi cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nghe thấy mệnh lệnh của Tần Trấn, ông ta mới tỉnh táo lại.
Bọn họ vừa nhận được tin Kim Phi bị tập kích, kho vũ khí của phỉ công đã bị nổ tung, tất cả quá trùng hợp.
“Thần không dám suy đoán thiếu suy nghĩ, thần chỉ là lo lắng cho sự an toàn của bệ hạ, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra thôi.” Tần Trấn trả lời.
“Chỉ mong chúng ta dều suy nghĩ nhiều.”
Trần Cát thở dài một tiếng, vừa định nói tiếp, lại nghe thấy một tiếng nổ vang dội.
Hai người lần theo tiếng động, chỉ nhìn thấy một nơi cách đó vài dặm ngoài phía Tây, có khói đang cuồn cuộn bốc lên, hiển nhiên cũng đã xảy ra một vụ nổ, mà quy mô của vụ nổ này còn lớn hơn nhiều so với vụ nổ ở kho vũ khí vừa rồi!
“Đó có phải là kho vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn ở ngoài thành không?” Trần Cát nheo mắt hỏi.
Kinh thành là trung tâm chính trị của Đại Khang, ngoại trừ cấm quân, tất cả các cá nhân và tổ chức đều bị nghiêm cấm tàng trữ áo giáp và vũ khí trong thành.
Đây đã là quy định từ xa xưa, Kim Phi không muốn tranh giành với người khác về vấn đề này, sau khi cứu giá, y đã cho các nhân viên hộ tống rút nỏ hạng nặng và các loại vũ khí khác ra khỏi kỉnh thành, đã xây dựng một nhà kho bên ngoài thành để giữ đồ.
Vị trí nhà kho nằm ở hướng xảy ra vụ nổ.
“Ngoại trừ kho vũ khí của tiêu cục, còn nơi nào có thể phát ra tiếng động lớn như vậy?”
Mặt Tần Trấn trông rất khó coi.
Chút hy vọng cuối cùng trong lòng cũng đã hoàn toàn tan vỡ.
Nếu vụ nổ kho vũ khí khinh khí cầu là trùng hợp, vậy kho vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn cũng phát nổ, rõ ràng đã có người ra tay với tiêu cục Trấn Viễn!
“Tân Trấn, bảo Cục tình báo dùng toàn lực điều tra đi! Trẫm muốn biết là aỉ lớn gan đến mức tấn công kho vũ khí của tiêu cục Trấn Viễn?” Trần Cát nghiêm mặt quát.
“Bệ hạ, thần lập tức cho người đỉ điều tra!”
Tần Trấn cúi đầu nói: “Nhưng trước đó, hạ xin Bệ hạ hãy di chuyển đến cung Thừa Bình!”
Sau khi bị Thái tử bức vua thoái vị, Cửu công chúa cảm thấy hệ số an toàn của hoàng cung cần phải được nâng cao, nên đã cho Kim Phi cải tạo một chỗ bỏ hoang trong cung điện, xây dựng một số pháo đài xung quanh cung điện, các bức tường cũng được nâng cao và gia cố thêm bằng bê tông, coi như phòng an toàn trong cung điện.
“Sao phải đi cung Thừa Bình?” Trần Cát cau mày nói: “Thái tử đã bị xử tội, còn ai dám ra tay với trẫm?”
Vừa dứt lời, đột nhiên bên ngoài đã truyền đến một tiếng kêu chết chóc.
“Từ Song, lập tức hộ tống Bệ hạ đến cung Thừa Bình!”
Tần Trấn lớn tiếng ra lệnh, sau đó lấy nỏ ở bên hông ra, bắn liên tiếp ba mũi tên lệnh lên không trung.
Đây là lệnh triệu tập cao nhất, biểu hiện hoàng cung đã bước vào trạng thái giới nghiêm nhất.
Theo quy định, tất cả lính canh cửa cung điện phải đóng cửa cung điện ngay sau khi nhìn
thấy ba mũi tên lệnh vang lên, ngăn cản bất kỳ aỉ ra vào.
Nhưng lúc này, vẫn còn hơn một nửa cửa cung vẫn chưa đóng lại.
Dưới nhiều cửa cung điện vẫn còn một vũng máu.
Từng nhóm người mặc đồ đen che mặt tràn ra từ khắp mọi nơi, rồi tràn vào cung điện qua những cánh cửa chưa đóng.
Các cấm quân canh giữ cửa cung cứ như không nhìn thấy họ mà tùy ý cho bọn họ đi vào.
Những tên lính cấm quân muốn đóng cửa theo quy định vừa bị giết cả rồi!
‘Tân Trấn, cấm quân của ngươi muốn tạo phản sao?”
Trần Cát tức giận gầm lên với Tần Trấn.
Mặt Ngân Tước cũng sắc lạnh đứng trước mặt Trần Cát, sợ Tân Trấn nổi dậy làm tổn hại Hoàng đế.
“Sao lại như vậy?”
Lúc này Tần Trấn hoàn toàn choáng váng.
Sau khỉ Thái tử bức vua thoái vị, việc đầu tiên anh ta làm sau khỉ tiếp quản cấm quân chính là thanh lọc nội bộ.
Cứ tưởng những người còn lại dều là người anh ta có thể tin tưởng, nhưng ai ngờ lúc này phần lớn bọn họ đều phản bội anh ta!
Lúc này Tân Trấn cảm thấy vô cùng thất bại.
Anh ta không hiểu tại sao lại như vậy.
Cảnh tượng lúc này khiến Trần Cát không khỏi nhớ tới cảnh Thái tử bức vua thoái vị, trong lòng vừa sợ vừa tức giận, ngón tay run rẩy chỉ vào Tân Trấn: “Ngươi nói đi, chuyện gì đang xảy ra đây?”
Chung Vô Cực cùng một đám quan văn ở viện Khu Mật chạy tới, vừa lúc thấy Trần Cát mất bình tĩnh, vội vàng khuyên bảo: “Bệ hạ, nhanh chóng đến cung Thừa Bình đi!”
“Đúng vậy, Bệ hạ đến cung Thừa Bình nhanh đi!1’
Tần Trấn cũng tỉnh táo lại, vươn tay kéo tay áo Trần Cát, lại bị Ngân Tước ngăn lại hất bay đi.
Tân Trấn biết Ngân Tước không còn tin tưởng mình nữa, cũng không rảnh giải thích, giận dữ lùi lại vài bước và hét lên với Từ Song: “Còn đứng đó làm gì? Mau hộ tống Bệ hạ đến cung Thừa Bình!”
“Rõ!” Từ Song đáp một tiếng và dẫn người
của mình vây quanh Trần Cát.
Khi đi ngang qua Tân Trấn, Từ Song đột nhiên vung tay, xẹt qua cổ Tân Trấn.
Máu tươi lập tức bắn ra!
Tần Trấn trừng to mắt, đầy vẻ khó tin liếc nhìn Từ Song.
Từ Song giống như Liêu Ấn đều là thân tín của Tân Trấn nên được cử đi lãnh đạo quân giáp đỏ bảo vệ Trần Cát.
Anh ta thực sự không thể tưởng tượng được tạì sao Từ Song lại phản bội mình.
“Tại sao… Tại sao…”
Tân Trấn rất muốn hỏi tại sao, nhưng đáng tiếc đầu óc càng ngày càng choáng váng, sức lực cũng nhanh chóng tiêu hao.
Cuối cùng, anh ta thậm chí còn không còn sức để đứng, thịch một tiếng, anh ta ngã nhào xuống dưới đất.
Cho đến khỉ chết, anh ta vẫn không thể hiểu được tại sao.
Từ Song là thân tín của Tân Trấn, cũng là thân tín của Trần Cát.
Trần Cát cúi đầu nhìn thỉ thể của Tần Trấn,
sau đó nhìn con dao găm trong tay Từ Song, khuôn mặt ông ta đầy vẻ khó tin như Tần Trấn.
Ông ta cũng không hiểu tại sao như Tân Trấn.
Tần Trấn đã chết, anh ta không có cơ hộỉ hỏi tại sao, nhưng Trần Cát thì có.
“Từ Song, tại sao?” Trần Cát hỏi: “Tại sao nqươi phản bội trẫm và Tân thống lĩnh?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK