Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Thụy đảo một vòng, lại trở về bờ biển, Mễ Văn và Lý Bưu vẫn còn ở chỗ cũ đợi hắn.

“Vừa rồi ngươi đi làm gì vậy? Tới hải thị thần lâu cũng không xem, rất hiếm có đó!” Mễ Văn thấy Triệu Thụy xuất hiện, không khỏi hơi kì quái hỏi.

“Có chút việc gấp, đi xử lý một chút.” Triệu Thụy tùy tiện tìm lý do đối phó, rồi đổi đề tài: “Đúng rồi, hai người, ảo ảnh này bao lâu mới xuất hiện một lần?”

Mễ Văn ngửa mặt hoa, tròn mắt to đảo đảo rồi đáp: “Cái này không dễ nói, thời gian có dài có ngắn, ta nhớ lần ngắn nhất, hình như là một tháng xuất hiện hai lần liên tiếp. Nhưng thời gian dài nhất là vài năm cũng chẳng thấy xuất hiện một lần.”

Triệu Thụy trầm mặc một lúc rồi lầm bầm một câu: “Chỉ mong lần xuất hiện sắp tới của Trấn Yêu đảo đừng cách quá xa.”

“Ồ? Ngươi vừa nói gì?” Mễ Văn hơi kì quái mở to mắt.

“Không… không có gì. Tự nói một mình thôi.” Triệu Thụy cười cười, giấu giếm.

Từ bờ biển trở về nhà, Triệu Thụy liền lấy Cửu Cung Xuyên Không Lệnh ra, tiến vào Thiên Phúc ảo cảnh, hi vọng có thể làm rõ lai lịch của Thiên Cương Trấn Yêu đảo.

Thế nhưng lấy kiến văn quảng bác của Luyện khí tông sư Huyền Linh đạo nhân cũng chưa từng nghe qua có hòn đảo thần bí to lớn như vậy, thậm chí cái la bàn màu vàng kim đó đại biểu cho cái gì cũng chẳng biết chút nào.

Triệu Thụy chỉ đành thất vọng trở về.

Hắn nằm trên sofa, trong đầu toàn hình ảnh của Thiên Cương Trấn Yêu đảo thần bí, hắn hi vọng có thể hiểu kĩ càng hòn đảo to lớn đó một cách bức thiết.

Bởi vì, trên hòn đảo đó rât có thể có trang Phong Thần chi thư thứ ba.

Triệu Thụy trong lòng suy nghĩ, tay thì vô ý thức vẽ vẽ trên tờ giấy, bất tri bất giác lại vẽ ra cái la bàn phong thủy màu vàng kim trên bia đá đó.

Tiễng gõ cửa bỗng vang lên cắt ngang dòng tư tưởng của hắn.

Triệu Thụy thuận tay ném tờ giấy lên ghế sofa, đi ra mở cửa.

Ngoài cửa chính là Mễ Văn, Lý Bưu bảo cô đi qua kêu Triệu Thụy sang uống rượu.

Triệu Thụy đã quen thuộc với Lý Bưu, không còn xa lạ như trước đây nữa, đáp ứng một tiếng, vào phòng thay quần áo, Mễ Văn thì đứng chờ ngoài phòng khách.

Đang lúc chờ đợi buồn chán, Mễ Văn nhìn thấy tờ giấy Triệu Thụy vứt trên sofa, bèn nhặt lên nhìn thử.

“Ồ? Ngươi vẽ thứ gì thế?” Cô tỏ ra hơi kinh ngạc “Đây chẳng phải là tiêu chí của sòng bạc chúng ta sao? Ngươi vẽ cái này làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn vào làm trong sòng bạc chúng ta?”

“Tiêu chí của sòng bạc?” Triệu Thụy lúc này đang thay đồ trong phòng ngủ, nghe Mễ Văn nói, tới y phục cũng không kịp mặc, vội xông ra hỏi: “Ngươi xác dịnh?”

“Nói cho chính xác, hẳn là tiêu chí của Hồ thị gia tộc, nghe nói trên đồ dùng bằng bạc của họ đều có khắc loại tiêu chí này, cũng không biết thật hay giả.”

Triệu Thụy bất ngờ nghe được tin tức này, trong lòng không khỏi rất hứng thú, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, không biết Hồ thị gia tộc sao lại có quan hệ với Thiên Cương Trấn Yêu đảo đó.

Đi nhà Mễ Văn uống rượu xong, Triệu Thụy liền bắt đầu điều tra bối cảnh lịch sử của Hồ thị gia tộc.

Nếu có thể kiếm được tư liệu về Thiên Cương Trấn Yêu đảo từ Hồ gia, vậy hắn không cần phải chờ đợi đằng đẵng vô mục đích như vậy, mà thông qua cách khác, trực tiếp lên đảo.

Triệu Thụy điều tra tốn nửa tháng, điều khiến hắn bất ngờ là hắn không phát hiện bất cứ quan hệ gì giữa Hồ thị gia tộc và Thiên Cương Trấn Yêu đảo.

Còn như tiêu chí la bàn phong thủy màu vàng kim đó rốt cuộc xuất hiện ở đời nào trong Hồ gia thì không thể xác định.

Triệu Thụy không còn biện pháp nào khác, sau khi suy sâu nghĩ kĩ một phen, quyết định tự mình thâm nhập vào Hồ thị gia tộc, tiến hành điều tra tin tức.

Hồ thị gia tộc là danh môn trên Liên Đảo, muốn thăm dò tin tức, lại là tin tức bí mật hiếm người biết, chỉ sợ đến thành viên gia tộc bình thường cũng không biết, thủ đoạn bình thường chỉ sợ khó nghe ra được.

Triệu Thụy bèn quyết định, trước tiên tiến vào sòng bạc của Hồ thị gia tộc công tác một thời gian, rồi lấy đó làm bàn đạp, từ từ tiến gần những thành viên cao cấp trong Hồ thị gia tộc, sau khi thu được tín nhiệm của họ, lại từ từ thăm dò tin tức.

Với năng lực của hắn, muốn làm chuyện này không phải là khó.

Quan trọng hơn là hắn có dư thời gian để hoàn thành kế hoạch.

Định kế hoạch xong xuôi, ngày hôm sau Triệu Thụy đi cơ quan lao động của chính phủ thành phố Liên Đảo, tham gia lớp huấn luyện hà quan ba tháng.

Bất quá, Triệu Thụy chỉ tốn một tháng đã có được chứng thư hà quan hợp cách, rồi đi làng du lịch Duy Ni nhận lời mời.

Thành phố cờ bạc quốc tế Liên Đảo này vừa khéo tiến vào thời kì phát triển hoàng kim, từng tòa sòng bạc tửu điếm hào hoa mọc lên, thậm chí Vương Uy Kim của Las Vegas cũng xây dựng một khách sạn sòng bạc giải trí siêu hào hoa ở đây, hơn nữa lại sắp khai trương, sự xa hoa của khách sạn song bạc này đủ để so với làng du lịch Duy Ni.

Chính vì vậy, các khách sạn sòng bạc đều bắt đầu chiêu thu một lượng nhân viên lớn, đặc biệt là một ít hà quan càng trở thành hàng giành giật, nhiều sòng bạc đều ra giá cao để mời.

Triệu Thụy sau khi trải qua một chuỗi phỏng vấn, trở thành nhân viên chia bài, cũng chính là hà quan, của sòng bạc trong làng du lịch Duy Ni hết sức dễ dàng.

Diện tích sòng bạc trong làng du lịch Duy Ni rất rộng, phân làm sảnh bình thường và sảnh khách quý, sảnh bình thường lại phân ra rất nhiều khu đánh bạc.

Triệu Thụy được phân tới khu đánh bạc số bảy, làm ở bàn đánh bạc số 21.

Ngày đầu tiên làm việc, Mễ Văn dẫn Triệu Thụy đi từ đường dành cho nhân viên vào sòng bạc.

Vừa vào khu đánh bạc, một nam tử năm mươi mấy tuổi mang đồng phục kinh lý (quản lý kinh doang) khu đánh bạc đã bước tới trước mặt.

“Ái chà, tiểu Văn. Chúng ta đã có một đoạn thời gian không gặp mặt rồi nhỉ? Lần này sao lại đột nhiên tới khu của bọn ta?” Nam tử đó nhếch miệng cười chào hỏi, lộ ra răng vàng đầy miệng.

Sòng bạc trong làng du lịch Duy Ni chiếm cực kì nhiều đất, nhân viên công tác và khách đánh bạc hết sức nhiều, lại thêm ba ca luân phiên, giờ đi làm khác nhau, tuy nói cùng làm chung một sòng bạc, nhưng thường không thấy mặt cũng là chuyện bình thường.

Mễ Văn nặn ra một nụ cười, nói: “Cháu mang một bằng hữu đi làm, hắn dường như công tác dưới tay chú đó.”, nói xong, xoay đầu giới thiệu tới Triệu Thụy “Đây là chú họ Trương Đường của ta, cũng là kinh lý khu bảy, cấp trên của ngươi.”

“Sau này còn phải nhờ ông chiếu cố nhiều.” Triệu Thụy nói một câu không tự ti cũng không tự đại.

“Ha ha, khéo nói, khéo nói. Ngươi đã là bằng hữu của Mễ Văn, thì cũng là bằng hữu của ta.” Trương Đường cười gật gật đầu, rồi xoay mặt qua hỏi Mễ Văn: “Nợ nần của các ngươi giờ sao rồi?”

“Đã trả một ít, nhưng vẫn còn không ít, xem ra còn phải mất một đoạn thời gian. Đúng rồi, chú à, tiền thiếu chú đó qua một đoạn thời gian nữa bọn cháu sẽ trả.”

Trong mắt Trương Đường chớp qua một tia không vui, nhưng trên mặt lại mang vẻ không sao cả, xua tay nói: “Không có gì, không có gì. Đó chỉ là chút tiền nhỏ, hơn nữa ta cũng không dùng gấp.”

“Vậy thì cảm ơn chú.” Mễ Văn nói xong, cáo biệt với Trương Đường.

“Quan hệ giữa ngươi và chú họ hình như không thân mật gì.” Chờ rời xa Trương Đường, Triệu Thụy đột nhiên nói. Hắn nhìn ra một ít đầu mối từ biểu tình của Mễ Văn.

“Thật sao? Ngươi đa nghi rồi.” Mễ Văn miễn cưỡng cười cười, ứng phó.

Triệu Thụy thấy cô dường như không muốn nói nhiều, cũng không hỏi tiếp, dẫu sao đó cũng là chuyện nhà người ta, hắn không có thói quen truy tra tới cùng.

Mễ Văn dẫn Triệu Thụy tới bàn đánh bạc nơi hắn làm, dặn dò mấy câu rồi rời đi, Triệu Thụy bèn bắt đầu ngày làm việc đầu tiên của mình ở sòng bạc.

Bàn 21 bình thường do hai hà quan phụ trách, ngoài Triệu Thụy ra còn có một hà quan kêu là Phạm Việt.

Phạm Việt tuy mới hai lăm tuổi, nhưng đã làm việc ở sòng bạc bốn năm, kĩ thuật chia bài hết sức thành thục.

Ngoại trừ chia bài ra, hắn đồng thời cũng phụ trách giám sát, quản lý cả bàn đánh bạc.

Lúc Triệu Thụy mới bắt đầu chia bài, Phạm Việt còn một phần khinh thị.

Công việc hà quan này, nói khó không khó, nói không khó cũng khó.

Đặc biệt là đối với người mới vào làm, có tính thách thức nhất định.

Bởi vì, hà quan ngoại trừ chia bài ra, còn phải căn cứ tình thế trên bàn, tính toán các tỉ lệ trả, mặt bài không ngừng biến hóa, tỉ lệ trả tự nhiên cũng không ngừng biến hóa.

Đối với ngườ mới, cần phải hết sức tập trung sức chú ý, năng lực tính nhẩm phải hết sức mạnh mới được.

Thế nhưng, bên cạnh mỗi bàn đánh bạc đều tập trung rất nhiều khách, làm sao có thể hoàn toàn không bị quấy rối?

Phạm Việt đã dẫn người mới không chỉ một lần, nhưng bản thân hắn cũng đã từng là người mới, tự nhiên biết những vấn đề này, theo hắn thấy, tên lính mới thiếu kinh nghiệm Triệu Thụy này không tăng thêm phiền phức cho hắn là đã phải cảm ơn trời đất rồi.

Bất quá, khi Triệu Thụy bắt đầu chia bài, cách nhìn của hắn trong chớp mắt lại thay đổi.

Thủ pháp chia bài của Triệu Thụy rất thành thục, lưu loát nhanh nhẹn như nước chảy mây bay.

Thủ pháp chia bài của hà quan sẽ khiến cả bàn đánh bạc tỏ ra nặng nề, khách đánh bạc phờ phạc ủ rũ, nhưng lần phát bài này của Triệu Thụy lôi kéo cả bầu không khí trong bàn, làm cả đám khách đánh bạc hứng thú tăng vọt, lao nhao đặt tiền.

Ngoài ra, Triệu Thụy tính toán tỉ lệ trả cũng hết sức nhanh nhẹn tinh chuẩn, ứng phó công việc này có thể nói là thành thục điêu luyện.

Không chỉ như vậy, Triệu Thụy còn có thời gian rảnh mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, nắm vững mọi thứ xung quanh!

Phạm Việt hết sức giật mình, bởi vì biểu hiện xuất sắc của Triệu Thụy đã vượt xa trình độ của một người mới!

Đừng nói hắn làm không được, cho dù là hà quan tuổi nghề lâu nhất trong sòng bạc Duy Ni, chỉ sợ cũng là trình độ này!

Kinh lý khu đánh bạc Trương Đường cũng chú ý tới việc thủ pháp chia bài của Triệu Thụy dường như vượt quá trình độ của một người mới, đang chuẩn bị qua nhìn cho kĩ, một đội trưởng bảo vệ quen biết trong sòng bạc đã đến cạnh hắn, cười nói: “Trương kinh lý, người vừa rời đi là cháu ông phải không? Đúng là xinh đẹp nha, bây giờ cô ấy đã được xưng là đệ nhất mĩ nhân của sòng bạc trong làng du lịch Duy Ni chúng ta rồi!”

“Há! Thật sao?” Trương Đường dừng chân, mập mờ cười cười “Thế nào, ngươi thích nó à?”

“Khà khà, Trương kinh lý, vẫn là ánh mắt ông cay độc, như vậy mà cũng nhìn ra được.” Đội trưởng bảo vệ hơi lúng túng nói “Đúng rồi, Trương kinh lý, ông có thể giới thiệu cô ấy cho tôi làm quen một chút được không?”

“Người không thể nhìn tướng mạo. Mễ Văn nó không phải là ngọn đèn hết dầu. Ta giới thiệu cho ngươi cũng không có vấn đề gì, bất quá ta cảnh cáo trước, ngươi bị giở trò cũng đừng trách ta.” Trương Đường lạnh nhạt nói.

“Thật sao? Tôi xem cô ấy hình như rất văn tĩnh nha!” Đội trưởng bảo vệ ấy rất kinh ngạc.

“Đó là bề ngoài, ta làm chú họ rõ nhất. Anh nó là lưu manh, hơn nữa còn thiếu một mông tiền đánh bạc bên ngoài. Nó làm em cũng theo anh lăn lộn khắp nơi, ngươi nói có thể tốt tới đâu? Lúc đầu ta thấy anh em nó đáng thương, cũng từng, cũng từng mượn một khoản tiền lớn cấp cứu cho chúng, đã qua một thời gian rất lâu rồi, tụi nó tới một chút ý trả cũng không có, bình thường chạm mặt cháu gái đó của ta, nó đều không đề cập tới chuyện này, giống như trước giờ chưa từng mượn vậy. Ài, quên đi, quên đi. Ta cũng không cần, coi như số tiền đó trôi theo dòng nước đi.”

Nói xong, không ngừng lắc đầu than thở, tỏ ra đau lòng xót dạ.

Dội trưởng bảo vệ trẻ tuổi đó nghe Trương Đường nói vậy lập tức đánh trống lui binh, lòng truy cầu cũng nhạt xuống, không nói chuyện giới thiệu gì nữa.

Triệu Thụy đứng cách hai người không xa, vừa phát bài vừa thấy hết cả quá trình vào trong mắt.

Hắn cuối cùng cũng rõ vì sao Mễ Văn và chú họ lạnh nhạt như vậy.

Trương Đường này hai mặt ba dao, thật chẳng ra làm sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK