Mễ Văn mắt nhìn Diệp Minh bụng suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được cách nào tốt để ngăn cản Diệp Minh xáp lại gần Triệu Thụy.
Đang lúc buồn phiền, mấy đồng sự chụm lại, hơi thèm thuồng nói: “Tiểu Văn, ta mới vừa thấy. Ngươi đi xin chữ kí của Diệp Minh!”
“Đúng đó, có thể lấy ra cho bọn ta xem chút không?”
“Không bằng cho ta chữ kí ấy đi, em trai của ta là fan trung thành của cô ấy, vẫn luôn muốn kiếm một chữ kí của cô ấy đấy!”
“Nghe nói Diệp Minh kiêu ngạo lắm. Rất ít khi cho người khác chữ kí, ngươi có thể lấy được, đúng ra rất không dễ dàng đấy!”
“…”
“…”
Mễ Văn nghe mấy đồng sự một Diệp Minh hai Diệp Minh, chỉ cảm thấy đau đầu, vừa chuẩn bị tức giận xoay người rời đi, đột nhiên một chủ ý nhảy ra từ trong đầu cô.
Thế là cô cười híp mắt nói với mấy đồng sự: “Ai nói Diệp Minh kiêu ngạo? Đều là nói tào lao bí đao. Diệp Minh rất thân thiết đấy. Ta vừa đi, cô ấy đã cho chữ kí liền. Nếu các ngươi muốn xin chữ kí, kiếm ta làm gì? Cứ kiếm cô ấy, cô ấy tuyệt đối sẽ cho các ngươi chữ kí.”
“Thật sao?” Mấy đồng sự của Mễ Văn nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Đương nhiên là thật, ta lừa các ngươi làm gì? Không phải ta đã xin được sao?” Mễ Văn cam đoan.
Những đồng sự ấy nghe Mễ Văn xúi bẩy, đều tin là thật.
Thế là mỗi người đều hưng phấn bừng bừng cầm giấy xin chữ kí ào tới cạnh Diệp Minh, tìm cô xin chữ kí.
Có một đám người dẫn đầu, những fan của Diệp Minh trong đám khách đánh bạc cũng ào ào noi theo, xông tới cạnh Diệp Minh, vây cô tới mức giọt nước không lọt.
Đừng nói tới chuyện nói chuyện với Triệu Thụy, đến xoay người cũng cơ hồ không xoay được!
Triệu Thụy có lòng muốn giữ khoảng cách nhất định với Diệp Minh, bèn nhân cơ hội này kết thúc cuộc nói chuyện, tách khỏi dòng người, bỏ Diệp Minh một mình lại đó với dám fan hâm mộ.
Diệp Minh đã từng trải rất nhiều với cảnh hỗn loạn này, trên mặt vẫn giữ nụ cười trấn định, kí từng chữ kí cho từng người, bất quá trong lòng lại chửi rủa Triệu Thụy một trận, trách Triệu Thụy không có nửa điểm phong độ, càng trách Triệu Thụy không có nửa điểm ý thức trách nhiệm, cũng không giúp cô ngăn cản đám xin chữ kí điên cuồng này một chút, chỉ một mình phủi đít ra đi, hại cô phải một mình đối mặt với cảnh này.
Trong lòng Diệp Minh hết sức không vui, mà Hồ Tinh lại nóng nảy tới mức nhảy choi choi lên.
Tốn giá cao như vậy, mới mời được Diệp Minh tới.
Còn chưa nói được mấy câu với Triệu Thụy, cơ hội khổ công xây dựng đã bị một đám tạp vụ phá hoại, điều này bảo hắn sao không nóng nảy được?
Hắn vội vàng kêu chủ quản bộ phận bảo vệ, lớn giọng quở mắng: “Đó là chuyện gì? Là ai quản chỗ đó! Hỗn loạn như vậy cũng không xử lý một cái! Tra ra coi thử là ai, ta muốn khai trừ hắn! Khai trừ hắn!”
“Lão bản! Đổ khu đó, dường như là Triệu Thụy quản.” Chủ quản bộ phận bảo an hảo tâm nhắc nhở.
Hồ Tinh thầm chửi một tiếng hồ đồ, mình tức tới ngu cả rồi, chuyện đó mà cũng quên mất.
Hắn liền coi như chuyện này chưa từng xảy ra, rồi hạ lệnh cho chủ quản bộ phận bảo an, bảo hắn lập tức khu trừ đám người đang vây quanh Diệp Minh, bảo vệ cho Diệp Minh.
Chủ quản bộ phận bảo an vội vàng đáp ứng một tiếng, mang đám bảo vệ thủ hạ đuổi tới.
Tốn một phen công phu thật lớn, sơ tán được đám người, đám bảo vệ mới giải cứu được Diệp Minh ra.
Lúc này, nụ cười dụ người trên mặt Diệp Minh sớm đã không thấy tung ảnh, khắp người mồ hôi đầm đìa, áo quần xốc xếch.
Cho chữ kí cho người cũng là một hoạt động thể lực, đặc biệt là bị nhiều người như vậy vây xin chữ kí.
Chủ quản bộ phận bảo an vội vàng hộ vệ Diệp Minh tới phòng tổng kinh lý nghỉ ngơi.
Hồ Tinh vừa thấy Diệp Minh, liền cười bồi nói: “Diệp tiểu thư, vừa rồi thật làm khó cho cô, cô không bị sợ chứ? Đến đây, uống trà, trước tiên cứ uống trà, giải khát cái đã.”
Nói xong, tự tay bưng tách trà Long Tỉnh thượng hảo hạng đưa tới cho Diệp Minh.
Diệp Minh đưa tay tiếp lấy, rồi dựa vào sofa, vừa uống, vừa nói vẻ không thân thiện gì: “Hồ lão bản, ông đừng giả tạo với tôi thế nữa. Công tác bảo an của ông cũng quá kém rồi. Muốn tôi ra sức, dù sao cũng phải cung cấp tôi một hoàn cảnh tốt đã chứ.”
Hồ Tinh cũng không giận, cười ha ha nói: “Công tác bảo an của chúng tôi xác thật hơi có vấn đề. Bất quá, chủ yếu nhất vẫn là Diệp tiểu thư cô quá nổi tiếng, fan quá nhiều! Chữ kí của cô, giá trị ngàn vàn đó!”
Diệp Minh không để ý tới mông ngựa của Hồ Tinh, lạnh lùng nói: “Thật ra, mới đầu căn bản không có ai tới. Thế nhưng, một hà quan dưới tay ông tên là Mễ Văn, xin tôi một chữ kí xong, lập tức lại đến một đám hà quan, sau đó tới những khách đánh bạc trong sòng bạc cũng tham gia náo nhiệt. Hừ, Hồ lão bản, nhân viên trong sòng bạc của ông rảnh quá hả, không ngờ còn có thời gian rảnh tới xin tôi chữ kí! Đã rảnh như vậy, sao không kiếm thêm việc cho họ làm?”
Hồ Tinh nghe Diệp Minh nói vậy, tức khí đầy bụng liền có đối tượng phát tiết, hắn tìm kinh lý bộ phận nhân sự, quát lớn: “Mễ Văn là đứa nào? Lập tức đuổi việc nó, bảo nó thu thập đồ đạc lập tức rời đi!”
“Ông cũng tiết kiệm thật.” Diệp Minh hừ nhẹ một tiếng, hết sức khinh thường quay đầu đi “Quan hệ giữa người ta với Triệu Thụy không phải tầm thường, ông dám đuổi cô ta không?”
Hồ Tinh liền xìu xuống như quả cà bị sương
“Quan hệ với Triệu Thụy rất tốt? Vậy… chờ chờ chút đã.”
Diệp Minh cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt, lười nhìn Hồ Tinh lấy một cái, vừa uống trà Long Tỉnh, vừa đưa ánh mắt về phía đại sảnh sòng bạc bên ngoài cửa kính.
Lúc này cô phát hiện nữ hài kêu là Mễ Văn đó cũng đang nhìn mình, trên mặt còn mang nét cười.
Diệp Minh là loại đầu óc nhanh nhẹn, đầu tiên ngẩn ra một chút, liền đó hiểu ra, đám người vừa rồi đuổi theo mình xin chứ kí đó, chỉ sợ là do nữ hài kêu là Mễ Văn đó sai khiến.
Còn như mục đích, tự nhiên là nổi lòng ghen tuông, muốn ngắt ngang cuộc nói chuyện giữa cô và Triệu Thụy.
Trong lòng Diệp Minh một phen buồn bực.
Cô tiếp cận Triệu Thụy vốn không phải tự nguyện, mà bị Hồ Tinh uy hiếp dụ dỗ.
Bây giờ lại bị một hà quan xinh đẹp coi là tình địch, còn tạo chướng ngại vật, khiến cô suýt nữa xấu mặt!
Đây là chuyện gì?
Diệp Minh buồn bực nửa ngày, tính cách tranh cường đó bị kích phát lên.
Cô đưa đôi mắt đẹp chăm chăm nhìn Mễ Văn, trên mặt đầy nụ cười mê người, âm thầm phát thệ, nhất định phải dụ dỗ cho Triệu Thụy thần hôn điên đảo, cho nhỏ hà quan không biết trời cao đất dày đó một bài học.
Đồng thời, cô cũng muốn xem thằng cha Triệu Thụy đó có chỗ nào đặc dị mà lại khiến Hồ Kinh Vĩ xem trọng như vậy.
Mễ Văn cảm nhận được ánh mắt khiêu khích của Diệp Minh, liền cảm thấy cuộc đời của mình về sau chỉ sợ sẽ không được tốt lắm.
Bất quá, trong tính cách của cô cũng có mặt cứng rắn tương đương, không chịu thua Diệp Minh chút nào, coi thử Diệp Minh đấu tới đâu.
Ánh mắt hai người chạm nhau trên không, chỉ thiếu điều tóe lửa ra thôi.
“Sao ta cảm thấy bộ dạng của ngươi lúc này giống con gà mái muốn đá nhau vậy?” Không biết từ lúc nào, Triệu Thụy đã xuất hiện bên cạnh Mễ Văn, pha trò một câu.
Mễ Văn bị dọa nhảy dựng lên, đập cánh tay Triệu Thụy một cái, trách: “Sao ngươi lại thần xuất quỷ một, như u linh vậy? Dọa chết người ta rồi.”
“Đảm lượng của Mễ đại tiểu thư trở nên nhỏ như vậy từ bao giờ?” Triệu Thụy cười hỏi.
“Ta vốn là nữ tử yếu đuối.” Mễ Văn hơi ngẩng đầu, bĩu môi nói.
Triệu Thụy suýt chút nữa phì cười: “Tiên nhân khiêu tiểu thư cũng có thể được xưng là yếu đuối sao? Vậy người không yếu đuối trên đời này đúng là không nhiều lắm.”
Mễ Văn nghe Triệu Thụy nhắc lại chuyện cũ, rất là tức giận, nắm chặt nắm đấm muốn đánh hắn.
Triệu Thụy để cô đánh mình mấy cái chẳng đau đớn gì, đột nhiên hỏi: “Những đồng sự tới xin chữ kí hổi nãy đó đều do ngươi xúi giục phải không?”
Mễ Văn thấy chút âm mưu của mình bị người ta lật tẩy, không khỏi hơi chột dạ, lắp ba lắp bắp thanh minh: “Ta xúi giục bao giờ, chỉ là… chỉ là bọn họ muốn xin chữ kí, ta chỉ đề xuất một chủ ý thôi.”
Triệu Thụy cười cười: “Chủ ý này cũng thật không tệ, vừa rồi thật cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, chỉ sợ bây giờ ta cũng chưa thoát thân nổi.”
Mễ Văn nghe giọng Triệu Thụy tựa hồ chẳng hảo cảm gì với Diệp Minh, liền nở hoa trong lòng.
Sự cao hứng của cô còn đang xoay chuyển trong lòng, Diệp Minh đã xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Lần này, bên cạnh Diệp Minh còn có thêm thật nhiều bảo vệ của sòng bạc cùng với lão bản Hồ Tinh theo hộ giá.
Diệp Minh đi tới cạnh Triệu Thụy, liếc Mễ Văn một cái, rồi cười nói: “Đang nói gì đó? Sao mà cao hứng như vậy?”
“Không có gì, chỉ là tùy tiện tán gẫu.” Triệu Thụy nhún nhún vai, trả lời.
“Xem ra cảm tình giữa hai người không tệ, tùy tiện nói chuyện đã thoải mái như vậy.” Diệp Minh nói đầy ẩn ý, cô cố ý không nhìn Mễ Văn, tiếp tục nói với Triệu Thụy: “Đêm nay rảnh không? Chờ chút nữa chúng ta đi KTV hát nhé?”
“Hết sức xin lỗi, tôi còn đang phải làm việc, chỉ sợ không theo được lời mời của cô.” Triệu Thụy rất lễ mạo cự tuyệt.
“Không có gì, không có gì. Ta đặc biệt cho ngươi nghỉ, ngươi cứ đi theo Diệp tiểu thư hát là được.” Hồ Tinh không chịu bỏ lỡ thời cơ xen vào một câu, mong muốn thúc đẩy chuyện tốt giữa Triệu Thụy và Diệp Minh.
Triệu Thụy nhất thời không kiếm ra lý do gì cự tuyệt, đành đáp ứng.
Diệp Minh rất khiêu khích, liếc Mễ Văn một cái, rồi kéo Triệu Thụy, đi về hướng KTV.
Mễ Văn tức tới mức khuôn mặt đỏ bừng, muốn phản đối, nhưng lão bản Hồ Tinh đang đúng một bên trừng mắt nhìn cô, cô chỉ đành gắng gượng nuột cục tức này xuống, thành thành thật thật về bàn công tác.
Diệp Minh thấy vẻ phiền muộn của Mễ Văn liền khoan khoái hơn không ít, cảm thấy thời thế xoay chuyển, mình luôn thắng được một keo.
Nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của Diệp Minh, Mễ Văn tức thiếu điều cắn gãy răng, trong lòng lại càng bực dọc. Vì bực dọc, lúc phát bài liên tiếp phát nhầm mấy lá, làm khách chửi rủa um lên.
Mễ Văn vừa gấp vừa tức, thiếu điều chảy nước mắt.
Lý Bưu nhìn thấy, vội vàng chạy lại, hỏi: “Thế nào rồi? Tiểu muội? Có ai khi phụ em sao? Anh đi tìm nó!”
“Diệp Minh!”
“Diệp Minh?” Lý Bưu ngẩn ra “Là đại minh tinh em vẫn thích đó hả?”
“Ai thích con mẹ đó chứ! Em chán ghét còn không kịp!” Mễ Văn cắn môi, oán hận nói.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy, tiểu muội? Sao anh chẳng hiểu gì hết?” Lý Bưu hơi khó hiểu, không hiểu sao Mễ Văn lại kết oán với đại minh tinh như Diệp Minh.
Mễ Văn bèn kể lại sự tình cho Lý Bưu một phen.
Lý Bưu nghe xong, trầm mặc một hồi, đột nhiên cười khặc khặc: “Ta lại có một cách giúp ngươi báo cừu tuyết hận!”