Hai người được người làm nhà họ Phan dẫn đường, tiến vào đại sảnh yến hội to lớn.
Nhạc Jazz du dương bay vào tai, ánh đèn xuyên qua bóng thạch anh màu kim, chiếu cả đại sảnh sáng trưng như ban ngày.
Trong đại sảnh yến hội lúc này đã đầy chật người.
Những người nổi tiếng trong các giới áo quần bảnh bao, tay cầm chén rượu, hình thành từng vòng nhỏ, cười nói với nhau.
Mấy vị nữ minh tinh xinh đẹp thường xuyên xuất hiện trong các tin tức giải trí vì muốn mở rộng con đường nổi tiếng của mình, càng ra sức lượn lờ trong đám những lão tổng của các công ti lớn.
Mễ Văn vươn cổ, nhón chân, nhìn ngó khắp nơi, muốn tìm ra thần tượng Diệp Minh của cô trong đám người.
Bất quá, người trong đại sảnh yến hội này thật quá nhiều, cô tìm nửa ngày cũng không phát hiện ra tung tích của Diệp Minh.
“Kì quái, sao lại không thấy?” Mễ Văn hơi thất vọng bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Triệu Thụy đang chuẩn bị an ủi một cái, năm thanh niên mặc đồ Trung Quốc bỗng đi tới.
Triệu Thụy cảm thấy người này hơi quen mặt, dường như từng gặp qua ở đâu rồi, cẩn thận nhớ lại, liền nhớ ra, thì ra là nhị công tử của Vi thị gia tộc Vi Sở Chi.
Vi Sở Chi được bốn tên bạn vây quanh, đi tới gần Triệu Thụy và Mễ Văn, ngừng lại.
Ánh mắt hắn quét qua Triệu Thụy, sau cùng rơi lên khuôn mặt của Mễ Văn.
Vi Sở Chi nhận ra ngay Mễ Văn chính là nữ hà quan xinh đẹp mà hắn từng gặp trong sòng bạc Duy Ni, bèn mỉm cười chào hỏi Mễ Văn: “Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
Mễ Văn cũng nhận ra Vi Sở Chi, do cô không hảo cảm gì với con cháu nhà sang quý, bèn rất lạnh nhạt đáp một câu: “Đúng nha, ta cũng không ngờ.”
Vi Sở Chi cảm nhận được sự lạnh nhạt của Mễ Văn, nhưng không để ý, tiếp tục nói: “Ngươi đi cùng ai vậy?”
Mễ Văn kéo cánh tay Triệu Thụy, dựa vào người hắn, làm bộ dịu dàng nũng nịu.
“Cùng vị hôn phu của ta.”
Vị hôn phu?!
Triệu Thụy xém sặc, hắn thành vị hôn phu của Mễ Văn từ bao giờ vậy?
Bất quá, hắn vẫn hết sức phối hợp ôm lấy eo của Mễ Văn, mỉm cười hơi hơi gật đầu với Vi Sở Chi.
Vi Sở Chi làm như bây giờ mới phát hiện ra Triệu Thụy, đánh giá trên dưới Triệu Thụy mấy cái, dùng giọng hơi ngạo mạn hỏi: “Ngươi là?”
“Triệu Thụy.”
“Này, Triệu tiên sinh, trước mắt làm ở đâu vậy?”
“Sòng bạc Duy Ni.”
“Há? Sòng bạc Duy Ni?” Vi Sở Chi ngẫm nghĩ một hồi “Cao tầng của Duy Ni, ta căn bản đều nhận ra hết, nhưng hình như trước giờ chưa từng gặp qua ngươi mà?”
“Ta là kinh lý đổ khu ở đó.”
“Kinh lý đổ khu?” Vi Sở Chi đầu tiên là hơi bất ngờ, sau đó trên mặt liền lộ vẻ khinh thường thấy rõ, mấy thanh niên phía sau hắn trên mặt càng lộ ra nụ cười trào phúng.
Bọn họ đều là đệ tử của đại gia tộc, có bối cảnh gia đình tốt cùng với tài phú, địa vị, trong mắt người bình thường, kinh lý đổ khu trong sòng bạc Duy Ni có lẽ cũng tính là một chức vị thu nhập khá cao, nhưng đối với bọn họ, chức vị kinh lý đổ khu đúng là quá thấp kém, bình thường bọn họ đều không giao thiệp gì với tầng lớp thấp trong xã hội này.
Vi Sở Chi lấy giọng giễu cợt nói: “Triệu tiên sinh, yến hội này hình như không thích hợp với kinh lý đổ khu mà, ngươi được mời sao?”
Hắn nói tuy uyển chuyển, nhưng ngầm chỉ Triệu Thụy không có tư cách tham gia cuộc hội này.
“Đương nhiên, nếu không làm sao vào được? Những bảo vệ ngoài cửa đó mắt sáng như đuốc nghe! Muốn lừa gạt mà qua, không dễ chút nào.” Triệu Thụy dùng giọng trêu chọc phản kích, thái độ không cao không thấp.
Vi Sở Chi không âm không dương nói: “Thằng cha Phan Thần đó sao ai cũng mời được hết vậy? Sớm biết như vậy, ta đã chẳng tới.”
“Đúng đó, đến người kiểu này cũng cho vào, thật khiến người ta mất hứng.” Mấy tên bạn của Vi Sở Chi cũng lộ vẻ xem thường trên mặt.
“Một cuộc họp tư nhân thế này còn cho một kinh lý đổ khu vào, cũng không biết Phan Thần rốt cuộc nghĩ gì nữa.”
“Mất hứng, thật là mất hứng. **”
Mễ Văn thấy năm người Vi Sở Chi chọc ghẹo Triệu Thụy như vậy, trong lòng không khỏi hết sức tức giận, càng thêm chán ghét cách làm người của Vi Sở Chi. “Đừng để ý bọn họ, ta đi.” Mễ Văn nhẹ nhàng kéo cánh tay Triệu Thụy.
“Đừng đi chứ! Bọn ta không kêu ngươi đi mà!” Vi Sở Chi cười ngả ngớn, đưa tay muốn nắm cánh tay Mễ Văn.
Triệu Thụy bỗng như vô ý đưa cánh tay ra, vừa khéo chắn trước vuốt sói của Vi Sở Chi.
Vi Sở Chi chỉ cảm thấy tay mình như đụng phải một cây gậy sắt, đau khó chịu nổi, thiếu chút nữa la lên thành tiếng!
Hắn không khỏi nổi giận trong lòng, hung ác trừng mắt nhìn Triệu Thụy, chuẩn bị mở miệng nghiêm giọng chửi rủa.
Lúc này Hồ gia tiểu thư Hồ Lâm mặc một bộ đồ dạ hội hoa lệ, yểu điệu đi vào đại sảnh yến hội, đi về phía bên này.
Làn da màu mật ong, khuôn mặt xinh đẹp, dưới sự tương phản của bộ lễ phục màu đen (?), khiến cô tỏ nên đặc biệt cao quý lãnh diễm, đẹp tới mức khiến người ta nghẹt thở.
Cơ hồ tất cả khách nam trong dại sảnh yến hội đều đưa ánh mắt kinh diễm về phía Hồ Lâm, mà nữ khách thì vừa thèm vừa ghét, đồng thời lại hơi tự xấu hổ cho mình.
Vi Sở Chi cũng đồng thời nhìn thấy Hồ Lâm, trong mắt liền lộ ra vẻ mê đắm, đây là nữ nhân mà hắn mong muốn mơ tưởng nhất, hắn phải lộ ra mặt ưu tú nhất trước mặt Hồ Lâm.
Thế là, hắn vội vàng mạnh mẽ đè nén lửa giận trong lòng, nuốt xuống toàn bộ những câu chua ngoa đanh đá đã trào lên tới miệng, tránh lưu lại ấn tượng không tốt cho Hồ Lâm.
“Lâm tiểu thư, không ngờ lại gặp cô ở đây, thật là vinh hạnh của tôi.” Vi Sở Chi lấy vẻ thân sĩ, xoay người nho nhã lễ phép chào hỏi Hồ Lâm.
“Đã một thời gian không gặp rồi.” Hồ Lâm thờ ơ gật gật đầu, liếc Triệu Thụy và Mễ Văn một cái.
Khi cô nhìn thấy Triệu Thụy và Mễ Văn, trên mặt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ với thân phận của Triệu Thụy lại xuất hiện trong buổi hội họp này.
“Lâm tiểu thư, chúng ta cùng khiêu vũ được không?” Vi Sở Chi rất không biết điều mời Hồ Lâm.
Hồ Lâm trước giờ chẳng ưa gì Vi Sở Chi, nhìn hắn một cái, không thèm đếm xỉa, trái lại đưa tay với Triệu Thụy: “Đi khiêu vũ với ta đi.”
Vi Sở Chi đờ ra tại chỗ, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi.
Hồ Lâm trước mặt mọi người cự tuyệt lời mời của hắn, lại đi mời một kinh lý đổ khu chưa hề nổi tiếng!
Hành động này giống như hung hăng tát một cú lên mặt hắn, khiến hắn cơ hồ mất hết mặt mũi!
Sự thật, tất cả khách khứa xung quanh cũng xác xác thật thật lộ vẻ chê cười.
Bọn họ đối với Vi Sở Chi hoặc cả Vi gia, đều có chỗ bất mãn, có thể thấy Vi gia nhị thiếu xấu mặt, tự nhiên là cảm thấy sảng khoái lòng người.
Nếu không phải sợ thế lực to lớn của Vi gia, bọn họ thậm chí đã cười giễu rồi.
Vi Sở Chi vừa xấu hổ vừa giận, nhưng lại không thể nổi trận lôi đình trước mặt mọi người, chỉ đành nuốt răng rụng vào bụng.
Hồ Lâm lại không quản chuyện đó, càng không quản Triệu Thụy có đáp ứng hay không, thẳng thừng nắm tay Triệu Thụy lôi vào trung tâm đại sảnh yến hội.
Trước ánh mắt thèm muốn vào ghen ghét của vô số người, Triệu Thụy cùng Hồ Lâm nhẹ nhàng khiêu vũ trong tiếng nhạc du dương.
“Vừa rồi ngươi xung đột với Vi Sở Chi sao? Là vì nữ hài đó?” Hồ Lâm vừa khiêu vũ, vừa ghé tai Triệu Thụy hỏi, hơi thở ấm áp phả vào dái tai hắn, khiến hắn cảm thấy ngứa ngứa bên tai.
“Đúng.” Triệu Thụy trả lời rất gọn gàng nhanh nhẹn, không hề phủ nhận.
“Nữ hài rất xinh đẹp đấy. Tên là gì vậy?” Hồ Lâm lại hỏi.
“Mễ Văn.”
“Bạn gái của ngươi à?”
“Hình như còn chưa tới bước đó.”
Hồ Lâm nghe Triệu Thụy nói vậy, tỏ ra thập phần cao hứng: “Vi Sở Chi không phải thứ tốt đẹp gì. Cũng may ta tới kịp, nếu không chỉ sợ ngươi và Mễ Văn phiền phức lớn rồi.”
“Vậy thì đa tạ Lâm tiểu thư rồi.”
Hồ Lâm cười gian xảo: “Cảm ơn bằng lời không đủ nha.”
“Há? Vậy cô muốn tôi cảm ơn thế nào?” Triệu Thụy nhìn mĩ nhân lãnh diễm trước mắt, trong lòng hơi cảnh giác, hắn còn chưa tự sướng tới mức cho rằng Hồ Lâm nhìn trúng mình.
Hồ Lâm nhìn thằng vào mắt Triệu Thụy, trên môi đỏ mang một nụ cười: “Giới thiệu Mễ Văn cho ta.”
Triệu Thụy không khỏi cười khổ, hắn cảm thấy hôm nay mang Mễ Văn tới dự hội là một sai lầm to lớn. không chỉ dẫn tới cuồng phong lãng điệp, mà còn dẫn tới một nữ sắc lang.
Chẳng trách Hồ Lâm trước giờ cao ngạo lãnh diễm lại tích cực giúp đỡ mình, thì ra là nhìn trúng Mễ Văn.
“Cái này… Lâm tiểu thư, sợ tôi giúp cô không nổi.”
Hồ Lâm hơi híp mắt, trong mắt chớp lên quang mang uy hiếp: “Nếu ngươi giúp ta, ta sẽ có chỗ tốt cho ngươi. Nếu không, hừ hừ, ngươi đang làm việc dưới tay ta đấy.”
Triệu Thụy không hề động lòng, lạnh nhạt nói: “Ngươi cứ đuổi việc ta đi, chuyện này ta không giúp được.”
Hồ Lâm chăm chú nhìn hắn một lúc, nói: “Không ngờ ngươi lại rất bảo vệ bằng hữu.”
“Chưa đáng gọi là bảo vệ, chỉ là không muốn vì một chút lợi ích mà bán rẻ bằng hữu, thế thôi.”
Trong ánh mắt Hồ Lâm lộ ra vài phần tán thưởng, bèn không nói chuyện này với Triệu Thụy nữa.
Vi Sở Chi đứng đằng xa, sắc mặt âm trầm, nhìn hai người Triệu Thụy và Hồ Lâm, ánh mắt lạnh lẽo.
“Vi thiếu, Hồ Lâm vừa rồi hình như khiến ngươi mất mặt nha!” Một tên bạn đứng sau lưng hắn nói.
“Đúng đó! Quá không nể mặt người ta. Ở đây đang có rất nhiều người xem đó!”
“Chúng ta đều hơi nhìn không thuận mắt!”
Ba tên bên cạnh cũng châm mồi quạt lửa.
Vi Sở Chi uống một hơi cạn rượu trong ly, lạnh lùng nói: “Sớm muộn gì ta cũng có cách chỉnh trị cô ta.”
Nói xong, xoay người đi.
Bốn tên bạn vội vàng bám theo sau hắn.
Triệu Thụy nhảy với Hồ Lâm một bài xong, trở về bên cạnh Mễ Văn, đang chuẩn bị lấy ly rượu giải khát, chỉ nghe Mễ Văn hơi chua xót nói: “Ngươi khiêu vũ rất không tệ, rất ăn khớp với Hồ gia đại tiểu thư nha.”
“Cũng còn may.” Triệu Thụy làm bộ ngu.
Mễ Văn hơi bĩu cái miệng nhỏ: “Cái gì mà còn may? Người ta nhìn trúng ngươi, ngươi trong lòng rất cao hứng chứ.”
Triệu Thụy liền nhân đó nháy nháy mắt với Mễ Văn: “Lâm tiểu thư nhìn trúng một người, bất quá không phải ta, mà là ngươi! Vừa rồi còn thăm dò tin tức ngươi ở ta, đồng thời cưỡng bức dụ dỗ ta, muốn ta giới thiệu ngươi cho cô ấy!”
“A?” Cái miệng nhỏ của Mễ Văn há thành hình chữ O, cả người ngớ ra tại chỗ, cô cũng từng nghe khuynh hướng giới tính đặc biệt của Hồ Lâm, nhưng không ngờ lại là sự thật! Hơn nữa còn phát sinh trên người mình!
“Ngươi… ngươi có đáp ứng không?” Mễ Văn hơi khẩn trương nắm lấy cánh tay Triệu Thụy, gấp gáp hỏi.
“Đương nhiên không.” Triệu Thụy cười nói “Làm sao ta chịu đưa một nữ nhân xinh đẹp như ngươi vào lòng người khác được?”
Hồ Lâm nghe được, vừa xấu hổ vừa mừng, đưa cánh tay nhỏ, nhẹ nhàng nhéo lên cánh tay Triệu Thụy, xì một cái nói: “Là ngươi lắm lời, bất quá, ngươi cũng coi như còn có lương tâm, không bán đứng ta.”