Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Thụy tuy trước kia từng nghe danh tiếng Thất Trung tam ác thiếu, nhưng vì Đông Hồ Thất Trung diện tích tương đối rộng, cấp ba lại cao hơn cấp hai, do vậy tuy thường nghe ác danh, nhưng trước giờ chưa từng tận mắt kiến thức.

Thế nhưng, hôm nay hắn đã chính tai nghe ba tên này ô ngôn uế ngữ và hung hăng kiêu ngạo.

Triệu Thụy đúng là khó thể tưởng tượng phẩm hạnh của ba tên này lại bại hoại đến mức ấy, những lời đã nói, căn bản là không giống học sinh, thậm chí so với bọn côn đồ bên ngoài còn muốn hạ lưu hơn vài phần!

Sắc mặt hắn dần dần trầm xuống, nộ ý trong lòng cũng dần dần sinh ra.

Quan hệ của hắn và Vân Phương thường ngày thân mật, Vân Liên cũng theo hắn càng lúc càng thân cận, càng lúc càng hòa thuận, tin cậy hắn hơn, tỏ ra ỷ lại vào hắn.

Bây giờ bọn Liêu Luân ba người nói về mẹ con họ quá đáng như vậy, làm sao không khiến hắn phẫn nộ?

Càng huống chi, học sinh Chu Đào của hắn, bởi vì ra lời trượng nghĩa mà bị bọn Hoàng Chấn Vũ, Liêu Luân vây đánh, nếu hắn không ra mặt, vậy thì thật hết chỗ nói!

Triệu Thụy là người bảo vệ, không thể nhìn Chu Đào bị đánh, vì vậy, vào thời khắc mấu chốt khi Liêu Luân đánh Chu Đào, hắn đã ra tay ngăn lại.

“Lại là ngươi! Buông ra! Có nghe không hả? Buông ta ra!” Liêu Luân cảm thấy nắm đấm của mình giống như bị một gọng kìm bằng sắt kẹp chặt lại, đau đến buốt xương, bèn lớn giọng kêu la.

Triệu Thụy hừ một tiếng, quăng hắn một cái sang bên cạnh, sau đó chộp lấy Chu Đào cướp từ trong tay Hoàng Chấn Vũ và Hồ Tề ra, cho ra sau lưng che lại.

Liêu Luân không dễ dàng gì mới đứng vững lại được, vừa xoa nắm đấm, vừa lớn giọng gào lên với Triệu Thụy: “Lại là ngươi! Ngươi con mẹ nó là ai vậy? Sao lúc nào cũng chống lại bọn ta vậy?”

Chu Đào vốn cho rằng mình thế nào cũng sẽ bị Liêu Luân đánh gần chết, sớm đã bị dọa đến hai chân phát run, đột nhiên thấy Triệu Thụy xuất hiện, đúng là như nhìn thấy cứu tinh, có một nỗi hưng phấn không tên, nghe Liêu Luân nói vậy, nó bèn từ sau lưng Triệu Thụy thò đầu ra, sức lực đầy đủ lớn giọng nói: “Ông ấy là Triệu lão sư của lớp tụi tao!”

Chu Đào ba lần bốn lượt rơi vào hiểm cảnh đều được Triệu Thụy cứu ra, sớm đã tràn đầy lòng tin với Triệu Thụy.

“Triệu lão sư?” Hoàng Chấn Vũ hơi nhếch mép, âm ngoan nhìn Triệu Thụy một cái, sau đó quay đầu nói với Liêu Luân: “Hắn còn một thân phận nữa, là người tình bí mật của người tình trong mộng mày Vân Phương Vân lão sư đó! Hà hà, gian phu dâm phụ, củi khô lửa mạnh à.”

“Câm mõm!” Triệu Thụy thấy hắn nói khó nghe, trong lòng đại nộ, không khỏi chỉ Hoàng Chấn Vũ quát lạnh một câu.

“Câm mõm?” Hoàng Chấn Vũ vẻ mặt giễu cợt nhìn Triệu Thụy, “Ngươi tính là cái gì? Kêu ta câm mõm là ta câm mõm? Ngươi cũng không phải là chủ nhiệm lớp ta! Nói cho ngươi! Cho dù chủ nhiệm lớp ta tự thân tới, cũng không có cách gì nắm bọn ta, càng huống gì là ngươi!”

Hoàng Chấn Vũ không ngừng dùng lời kích thích Triệu Thụy, đồng thời, hắn âm thầm đưa tay ra hiệu với Liêu Luân.

Liêu Luân trong lòng liền rõ ràng, nhân lúc Triệu Thụy không chú ý, Liêu Luân len lén lách ra sau lưng Triệu Thụy, vơ lấy một cái gạt tàn thủy tinh trên bàn, nhằm sau gáy Triệu Thụy đập tới.

Gạt tàn thuốc của tiệm này lớn hơn nhiều so với các loại gạt tàn thuốc bình thường, chế tạo dày phi thường, so với chai bia còn dày hơn mấy lần, thêm vào Liêu Luân hạ thủ phi thường độc ác, nếu như đập vào gáy người bình thường, cho dù không chết, cũng phải trọng thương.

“Triệu lão sư! Cẩn thận!” Chu Đào thấy vậy, không khỏi đại kinh thất sắc, kinh hô nhắc nhở.

Triệu Thụy tu vi cao thâm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tự nhiên là phi thường rõ ràng.

Hắn thấy Liêu Luân xuất thủ ác độc vậy, trong lòng nộ hỏa vạn trượng, cũng không lưu nửa điểm tình cảm.

Hắn cũng không quay đầu lại, tay phải vung lên, nắm đấm quét mạnh về phía sau.

“Ầm” một tiếng giòn tan vang lên, nắm đấm của Triệu Thụy đập vỡ cái gạt tàn dễ dàng phi thường, sau đó đánh mạnh lên mặt Liêu Luân.

Chỉ nghe “crack” một tiếng vang lên, trên mặt máu bắn tung tóe, sống mũi đã bị Triệu Thụy một quyền đấm sập.

Liêu Luân kêu thảm một tiếng thê lương, ôm mũi, ngồi sụp xuống, máu tươi không ngừng từ kẽ ngón tay chảy ra, nhỏ lên mặt đất.

Một quyền này của Triệu Thụy vừa nhanh vừa ác, làm sao một người bình thường có thể chịu được!

“A! Mũi ta bể rồi! Mũi ta bị ngươi đánh nát rồi!” Liêu Luân lớn giọng kêu thảm, không ngừng la gào thảm thiết.

Mới gào được hai câu, Triệu Thụy đã một cước ác độc đạp ngã xuống đất, sau đó một cước giẫm lên mặt, đem những tiếng kêu gào dẫm vào trong cổ họng hắn hết cả.

Tranh chấp của Triệu Thụy và bọn Hoàng Chấn Vũ sớm đã hấp dẫn sự chú ý của những khách hàng khác trong tiệm, chỉ bất quá, xung đột phát sinh trong tiệm, tịnh không phải chuyện gì hiếm hoi, tuyệt đại đa số người chỉ liếc một cái, sau đó tiếp tục lên mạng vui chơi.

Người đang lên mạng, đại khái là đám người không muốn xem náo nhiệt nhất.

Ông chủ tiệm cũng không chú ý đến vụ xung đột nhỏ ấy, vẫy vẫy tay, ra hiệu kêu quản lý đến, xử lý chuyện này.

Thế nhưng, chính vào lúc này, Hoàng Chấn Vũ thấy Liêu Luân bị đánh ngã, sắc mặt đột biến, mắt lộ hung quang, lớn giọng gào thét: “**! Ngươi lại dám động thủ với bọn ta! Đúng là ăn gan báo rồi! Lão tử hôm nay quật ngã ngươi ở đây!”

Nói xong, hắn mở cặp sách, rút ra dao găm, hung ác đâm xuống Triệu Thụy, bộ dạng muốn đặt Triệu Thụy vào chỗ chết.

Triệu Thụy lạnh lùng hừ một tiếng, không tránh không né, tay phải tùy ý vẫy một cái, nhanh như chớp cắt lên cổ tay hắn.

Tiếng xương nứt vỡ giòn rụm vang lên.

Hoàng Chấn Vũ liền cảm thấy cổ tay mình như bị dao thép nặng nề chém vào, đau đớn kịch liệt vô cùng.

Hắn cũng không giữ nổi dao găm, buông tay một cái, dao găm rơi lên mặt đất, tiếng vang rõ ràng dễ nghe.

Tiếp đó, Triệu Thụy một quyền nện lên mặt hắn, khiến hắn cũng như Liêu Luân, máu bắn tung tóe, nửa mặt sưng lên.

“A! Mũi của ta! Mặt của ta! Ngươi dám đánh ta! Ngươi vậy mà dám đánh ta!” Hoàng Chấn Vũ từ bé đến lớn đều được cưng chìu trong tay, trước giờ chưa từng ăn phải thiệt thòi như vậy, không khỏi điên cuồng chửi lớn, miệng không chọn lời, mắt đầy oán độc.

“Ngươi có biết cha mẹ ta là ai không? Ta phải đem tất cả chuyện này nói cho họ! Bọn họ không tha đâu! Tuyệt đối không tha cho ngươi! Một giáo viên nhỏ như ngươi, giết chết ngươi cũng như giết chết một con kiến! Còn có hai con Vân Phương Vân Liên nữa! Để bọn ngươi cùng chết hết! Chết hết!”

“Há? Thật sao?” Triệu Thụy mặt không biểu tình, trên người tán phát ra ý sâm lãnh đậm đặc, làm mọi người đều không lạnh mà run.

Lời nhục mạ của Hoàng Chấn Vũ, đã triệt để chọc giận hắn.

Hắn vớ lấy một cái ghế trong tiệm, giơ lên thật cao, sau đó đối chuẩn Hoàng Chấn Vũ, hung ác đập xuống.

Ghế trong tiệm này vừa lớn vừa nặng, xung quanh đều là sắt thép, đập mạnh xuống, Hoàng Chấn Vũ lập tức bị đập nằm sấp trên mặt đất.

Hoàng Chấn Vũ vẫn ác độc chửi lớn như cũ, Triệu Thụy đập càng lợi hại hơn nữa.

Sau ba cái, Hoàng Chấn Vũ không chịu nổi bắt đầu khóc lóc cầu khẩn: “Ta sai rồi, ta sai rồi… Á! Tha cho ta đi… Á! Đừng đánh nữa! Ta không dám nữa… Á!”

Triệu Thụy không thèm nghe, vung ghế đập mạnh xuống, sau một trận bảy tám cái mới ngừng tay.

Hoàng Chấn Vũ như con chó chết, nằm sấp trên đất, thấp giọng rên rỉ, hoàn toàn không hung hăng kiêu ngạo như vừa rồi nữa.

“Còn một mình ngươi. Ngươi có muốn thử không?” Triệu Thụy quay đầu nhìn Hồ Tề, lạnh lùng hỏi.

Hồ Tề nào đã từng thấy qua tình thế này, rất nhanh bị dọa cho đứng đần ra đó, đần độn đứng nguyên chỗ cũ, không dám động đậy chút nào.

Qua hẳn một lúc, hắn mới tỉnh lại, bị dọa đến sắc mặt tái mét, hai tay vẫy loạn, đến nói cũng không hoàn chỉnh.

“Đừng… đừng… xin… xin lỗi. Ta sai rồi. Ta không dám nữa. Ngài coi như ta đánh rắm đi, tất cả những gì vừa nói đều là đánh rắm.”

Triệu Thụy lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nhìn rất lâu.

Hồ Tề đầu đầy mồ hôi, như cha chết mẹ chết, cặp giò run cầm cập không ngừng. Không biết chính mình kết cục thế nào, hắn trước giờ chưa từng sợ hãi bất lực như lúc này.

Qua hẳn một lúc, Triệu Thụy mới chậm chạp nói: “Ngươi vừa rồi nói không quá khó nghe, với lại không có động thủ, cho nên ta tha cho ngươi một lần, ta cũng nói một lần, cũng là một lần cuối cùng, tránh Vân Phương và Vân Liên xa một chút, ngàn vạn lần đừng chọc giận ta, nếu không, cho dù cha mẹ các ngươi là thiên vương lão tử, ta cũng khiến các ngươi chết rất khó coi như thường.”

Lời hắn phi thường bình đạm, thế nhưng, không một ai cho đó là đe dọa suông!

Tất cả mọi người đều cho rằng, thanh niên nhìn ôn hòa này, nói ra được, nhất định làm được!

“Đúng! Đúng! Chúng ta biết! Chúng ta biết!”

Hồ Tề gật đầu như gà mổ thóc, nói tía lia “Sau này chúng ta không dám nữa, tuyệt đối không dám nữa.”

“Hi vọng là như vậy!” Triệu Thụy lạnh lùng quẳng một câu, sau đó mang theo Chu Đào, sải bước ra khỏi tiệm.

Triệu Thụy rời đi thật lâu rồi, Hồ Tề vẫn đứng nguyên chỗ cũ, động cũng không dám động một cái.

Trải qua thật lâu, xác thực Triệu Thụy đã rời đi rồi, Hồ Tề mới chạy đến bên cạnh Liêu Luân và Hoàng Chấn Vũ, xem xét tình hình bọn chúng.

“Tụi mày còn tốt không?” Hồ Tề cẩn thận dò hỏi một câu.

“Tốt cái rắm! Tao như vầy tốt cái gì?” Liêu Luân hổn hểnh, cơ hồ là gào thét đầu tiên là gào lên “Tao tuyệt đối không bỏ qua cho tên Triệu Thụy khốn nạn đó! Tao nhất định phải giết hắn! Nhất định phải!”

“Tao cũng tuyệt đối không tha hắn!” Hoàng Chấn Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, trong ngữ khí đầy oán độc.

Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=31328

Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=46719

Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: PM cho tui!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK