Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mặt trời, xuyên qua cửa kính, vỡ thành từng chấm nhỏ rơi trong phòng, sưởi ấm, khiến người ta tâm tình cũng trở nên rộng mở.

Triệu Thụy lười biếng duỗi eo, ngáp một cái, ngồi dậy trên giường, cầm lấy điện thoại di động trên đầu giường lên xem, đã chín giờ sáng.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, chẳng qua là, tới tiết thứ ba buổi sáng hắn mới có giờ dạy, cho nên, cũng không có gì quan hệ. Bất quá, vào lúc này, Vân Phương sớm đã rời khỏi nhà đi làm rồi. Bởi vì cô ta là giáo viên chủ nhiệm, công việc bận rộn hơn Triệu Thụy nhiều.

“Ừm, khí trời trong sáng, ánh nắng tươi đẹp, là một thời tiết tốt.” Triệu Thụy nhìn ra ngoài cửa sổ, cào cào mái tóc, sau đó tự lầm bầm một câu.

Rời khỏi giường, rửa mặt súc miệng một hồi, ăn một bữa cơm sáng, Triệu Thụy lúc này mới không nhanh không chậm ngồi xe tới trường.

Bước vào phòng làm việc của giáo viên, Triệu Thụy quét mắt một vòng xung quanh, phát hiện Vân Phương không có ở đó, đại khái vẫn còn đang dạy học, nhưng những giáo viên không có tiết khác, thấy hắn tiến vào, đều dùng một loại ánh mắt phi thường kỳ quái nhìn hắn, trong ánh mắt tựa hồ có chút hâm mộ, lại có chút ghen ghét.

“Cái gì vậy? Bộ mặt tôi dính lọ sao?” Triệu Thụy bước vào chỗ ngồi của mình, cất giọng đùa.

Những giáo viên khác cười mà không nói, riêng Lý lão sư dạy môn toán chạy qua, vỗ mạnh lên vai hắn, cổ cổ quái quái cười nói: “Triệu lão sư, ngươi thật là không tệ a, thật là không tệ! Bội phục a! Bội phục!”

Triệu Thụy không khỏi có chút ù ù cạc cạc, hỏi: “Sao vậy, Lý lão sư?”

Quan hệ của Lý lão sư với Triệu Thụy không tệ, thấy bộ dạng hắn như vậy, còn tưởng hắn làm ra vẻ ngu ngốc, bèn túm chặt lấy cổ hắn, la lên: “Xú tiểu tử, ngươi thật là lợi hại, lại thần không hay quỷ không biết, dụ dỗ Vân đại mĩ nữ của chúng ta, khai thật đi, rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì?”

“Đúng! Đúng! Vân lão sư, đó đúng là lãnh mĩ nhân a! Ngươi vậy mà đã thu thập được cô ta rồi!” mấy vị giáo viên khác trong phòng giáo viên, cũng thừa cơ chĩa mỏ vào trêu chọc.

“Ngươi nghe ai nói vậy?” Triệu Thụy cười đẩy Lý lão sư ra “Hoàn toàn không có chuyện đó.”

Lý lão sư lé mắt nhìn hắn, hai tay ôm ngực hỏi: “Ngươi hiện tại còn phủ nhận à? Thật là con vịt chết mỏ còn cứng. Được rồi, ta hỏi ngươi. Vì sao buổi tối ngày hôm qua ngươi chạy vào trong nhà Vân lão sư?”

Nghe Lý lão sư nói kiểu này, Triệu Thụy liền minh bạch ngay, khẳng định là Chu Đào hôm qua thấy mình ở trong nhà Vân lão sư, hôm nay bèn tới trường tuyên dương rộng rãi. Ngay cả lão sư trong phòng giáo viên cũng biết cả rồi.

“Tên xú tiểu tử ấy! Cứu hắn hai lần, hắn lại gài ta thế này!”

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng hắn lại tự thanh minh: “Nhà ta ở đối diện nhà Vân lão sư! Hôm qua vừa khéo cô ấy có chút chuyện, nhờ ta giúp đỡ mà thôi.”

“Oa! Quả nhiên lợi hại! Lúc đầu ta thế nào lại không nghĩ đến tất cả chuyện này?” Lý lão sư thập phần khoa trương la lên “Nhìn xa trông rộng a! Tiểu Triệu lão sư, ta còn chưa phát hiện ra, ngươi bụng dạ lại thâm sâu như vậy a!”

Trên mặt Triệu Thụy chớp lên hai đạo hắc tuyến. Quả thật muốn đá hắn một cái. Thằng cha này quả thật có năng lực thầy bói, hoàn toàn không có điểm nào ra vẻ mô phạm của một vị thầy giáo.

“Tiểu Triệu lão sư, nếu ngươi theo đuổi được Vân lão sư rồi, nhớ mời ta đi ăn cơm đó nghe!”

Triệu Thụy đang muốn trả lời, hốt nhiên thấy mấy vị lão sư phía trước nháy mắt ra hiệu.

Hắn hơi ngẩn ra, khóe mắt liếc đến, từ cửa tựa hồ có một thân ảnh uyển chuyển, nhẹ nhàng tiến vào phòng giáo viên.

Hắn rất biết điều ngậm kín miệng, chỉ đẩy đẩy Lý lão sư, đề tỉnh hắn.

Lý lão sư đại khái đang nói đến lúc cao hứng, vẫn không để ý đến Triệu Thụy, trên miệng nước bọt bay tung tóe.

Cho đến khi sau lưng hắn truyền lại một tiếng ho trong trẻo, hắn mới ngạc nhiên xoay đầu lại, lập tức nhìn thấy Vân Phương đang đứng ngay sau lưng hắn, ôm một chồng tư liệu và sách giáo khoa, nhàn nhạt nhìn hắn.

“A? Vân lão sư, cô… cô đến khi nào?” Lý lão sư thần sắc đột ngột cứng đờ, vội vàng khanh khách cười gượng.

“Tôi đến được một lúc rồi, thấy ông đang nói đến lúc cao hứng, cho nên không có ý quấy rầy.”

Lý lão sư trên mặt thoáng đỏ, cười nói: “Nói đùa thôi, vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, cô đừng cho là thật.”

Nói rồi, ủ rủ đi về chỗ của mình.

Triệu Thụy nhìn Vân Phương, cười với cô một cái.

Vân Phương đại khái cảm thấy có chút lúng túng, vội vàng ôm sách đi về chỗ ngồi của mình.

Cô ta vừa ngồi xuống, Chương chủ nhiệm mặt mũi sa sầm đẩy cửa phòng giáo viên bước vào.

Nhìn quanh mọi người trong phòng giáo viên, Chương chủ nhiệm đầu tiên hung hãn trừng mắt với Triệu Thụy một cái, sau đó biểu tình có chút âm trầm nói: “Vân lão sư, tới phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi có mấy lời, muốn bàn với cô.”

Mấy lão sư trong phòng giáo viên đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu Chương chủ nhiệm kiếm Vân Phương làm gì.

Vân Phương hơi cau đôi mày liễu, cô trước giờ đều không nguyện ý ở riêng với Chương chủ nhiệm, bởi vì Chương chủ nhiệm tựa hồ luôn có một loại hứng thú đặc biệt đối với cô.

Bất quá, hiện tại, chủ nhiệm đã tự mình đến đây, lại không có cách nào thoái thác, buộc lòng phải đi theo Chương chủ nhiệm.

*

* *

“Vân lão sư, nghe nói hiện tại quan hệ của cô với Triệu lão sư thập phần thân mật a?” Bước vào phòng chủ nhiệm rồi, Chương chủ nhiệm dài giọng hỏi.

“Ông nghe ai nói vậy? Đó chỉ là tin đồn thôi!”

“Tin đồn? Thật sự chỉ là tin đồn?” Chương chủ nhiệm nửa cười nửa không hỏi.

“Không sai!” Vân Phương nhìn thẳng vào mắt Chương chủ nhiệm nói, “Bất quá, nếu không phải tin đồn, lại có quan hệ gì với ông?”

Chương chủ nhiệm khóe miệng hơi co lại một chút, trong lòng bùng lên một cổ vô danh tà hỏa.

Vân Phương cái đóa Đông Hồ Thất Trung chi hoa này mình thèm rõ dãi đã nhiều năm, nhưng Vân Phương vẫn luôn lãnh đạm cô ngạo như vậy, cự tuyệt người ta ra ngoài ngàn dặm, làm đồng nghiệp nhiều năm, thậm chí đến một cơ hội chạm tay cũng chẳng có.

Kết quả tên xú tiểu tử Triệu Thụy đó xuất hiện, cũng không biết dùng chiêu số gì, lại thân mật được với Vân Phương, bảo hắn làm sao không tức giận?”

Cường hành đè nén tà hỏa trong lòng, hắn nói: “Đối với tôi thì không có quan hệ gì, nhưng chuyện này truyền ra trong đám học sinh, ảnh hưởng cực kì ác liệt a!”

Nói những lời này, Chương chủ nhiệm chầm chậm bước lại bên cạnh Vân Phương, ép sát vào cô, ngửi mùi hương dụ người từ thân thể cô tán phát ra, biểu tình hòa hoãn lại, trình ra một dáng vẻ quan tâm, nói tiếp: “Vân lão sư, tôi biết, chồng cô mất đã nhiều năm, một mình nuôi một đứa con gái, thật không dễ dàng, cần người chiếu cố, nương nhờ, nhưng việc đó cũng phải xem đối tượng chứ! Triệu Thụy chỉ là một mao đầu tiểu tử, cái gì cũng không có, có thể cho cô chỗ dựa gì? Đổi lại là tôi, huấn đạo chủ nhiệm của Thất Trung, có thể giúp cô che mưa chắn gió, chẳng giúp cô vượt qua những khó khăn đó sao?”

Nói đoạn, hắn đưa bàn tay có chút nhăn nhúm, sờ lên người Vân Phương.

“Chương chủ nhiệm! Ông muốn làm gì? Xin ông tôn trọng một chút! Nếu không, tôi sẽ kêu người ta đó!”

Vân Phương không nghĩ Chương chủ nhiệm mời cô vào văn phòng nói chuyện, lại nói những lời này, liền tiếu kiểm sinh hàn, mày liễu dựng đứng, trừng mắt nhìn hắn, nghiêm giọng nói.

“Vân lão sư, tâm ý của tôi cô không rõ sao? Tôi về mặt đó có khác gì với Triệu lão sư? Tôi một chủ nhiệm như vầy, hắn chỉ là một giáo viên bộ môn! Chỉ bằng vào một câu nói của tôi, liền có thể khiến hắn cút xéo khỏi Thất Trung! Vân lão sư, Vân Phương! Tôi là thực lòng yêu mến cô…”

Chương chủ nhiệm không kềm nén nổi dục vọng của mình, dang hai cánh tay, như một con ác lang, lao về phía Vân Phương.

Chính vào lúc này, cánh cửa phòng chủ nhiệm đã khóa trái, đột nhiên bị người một cước đá bật ra, liền sau đó, một cuốn giáo án bìa cứng như thiểm điện bay vào, đập thẳng lên mũi Chương chủ nhiệm.

Chương chủ nhiệm chỉ cảm thấy sống mũi một trận đau đớn kịch liệt, phảng phất như muốn rớt ra, liền kêu thảm một tiếng á, bưng lấy mũi ngồi xổm xuống, máu mũi chảy ra, nhỏ giọt xuống sàn.

“Ái chà! Ngại quá, ngại quá, Chương chủ nhiệm, tôi bị tuột tay, quyển giáo án lại bay lên mũi ông rồi, ông không sao chứ?” Triệu Thụy mang một bộ mặt cười hì hì bước vào, mở to mắt nói xạo. Miệng thì nói xin lỗi, nhưng trên mặt không có đến nửa điểm hối lỗi.”

Chương chủ nhiệm vẫn luôn có ý nghĩ không an phận đối với Vân Phương, Triệu Thụy đã sớm biết, vừa rồi hắn cảm thấy có chút không bình thường, liền đi theo, xem ra đã phi thường kịp thời.

“Ngươi… ngươi…” Chương chủ nhiệm chỉ vào Triệu Thụy, giận đến thân thể run rẩy, lại là tên tiểu tử này, phá hoại hảo sự của mình, nhưng hắn lại không thể mở miệng trách cứ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, đối với ai cũng đều không có chỗ tốt.

“Há, tôi đến kiếm Vân lão sư, nếu như không có chuyện gì, vậy tôi cùng Vân lão sư đi trước!” Triệu Thụy cười nói một câu, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Vân Phương.

Vân Phương ngầm hiểu, không khỏi nhìn Triệu Thụy với ánh mắt cảm kích, sau đó vội vàng rời khỏi phòng chủ nhiệm.

“Chương chủ nhiệm, nếu như không có chuyện gì, vậy tôi đi trước!” Triệu Thụy chào một câu, sau đó cũng nhanh chóng rời đi, bỏ Chương chủ nhiệm đang ôm mũi rên rỉ lại chỗ cũ.

“Vừa rồi thật cảm ơn anh, Triệu lão sư.”

Vân Phương theo Triệu Thụy sóng vai bước trên hành lang, cảm ơn rất thành tâm.

“Không có gì, trùng hợp ấy mà!” Triệu Thụy trả lời.

“Đáng tiếc, thứ anh ném vào chỉ là một cuốn giáo án, nếu là một cục gạch thì hay rồi.” Vân Phương vẫn chưa nguôi giận.

“Thế thì tôi phải ngồi tù mất.” Triệu Thụy nhún nhún vai, cười khổ nói.

“Cũng đúng” Vân Phương có chút ân hận cười với hắn, cảm thấy chính mình tựa hồ suy nghĩ không thấu đáo.

“Bất quá, cái lão sắc quỷ ấy, không cho lão một điểm giáo huấn sâu sắc, chỉ sợ lão sẽ còn không ngớt moi ra những ý nghĩ bất chợt ấy chứ.”

“Vậy thì làm thế này.” Hắn búng tay một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK