Đổng Tú Linh suy nghĩ một chút rồi đáp: “Ta từng nghe nói lối vào Cấm Ma Không Gian ở trên đỉnh Vĩnh Đống Phong tại Băng Nguyên. Thần Đế tại thời viễn cổ đưa Cấm Ma Thiên Kim Đại Trận đặt ở lối vào Cấm Ma Không Gian. Cấm Ma Không Gian chỉ có thể đi vào chứ không thể đi ra, nhưng muốn đi vào cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Bởi vì không biết từ khi nào trên Tĩnh Tịch Băng Nguyên bắt đầu xuất hiện một Thần tộc Huyền Băng Cự Nhân cường đại! Huyền Băng Cự Nhân này chiếm cứ Vĩnh Đống Phong, cũng đem nơi đó bố trí thành bộ lạc hạch tâm. Không chỉ có như thế, bọn họ còn ở lối vào Cấm Ma Không Gian kiến tạo một tòa Băng Tinh Thần Điện làm thánh địa của bộ lạc, tiến hành thủ hộ. Trừ phi có mệnh lệnh Thần Đế nếu không không cho bất luận kẻ nào tiếp cận”
“Oh? Phải không? Kia Huyền Băng Cự Nhân bộ tộc thực lực như thế nào có sánh cùng với Lôi Thần không?”
Đổng Tú Linh chậm rãi nói: “Huyền Băng Cự Nhân đối với viễn cổ thần ma mà nói là một loại Thần tộc thế hệ mới, nó dung hợp một ít đặc thù Thần tộc Đông Tây Phương, nghiêm khắc mà nói nó còn có được huyết mạch Cự Nhân tộc viễn cổ Tây Phương và là thuộc hậu duệ viễn cổ Thần tộc. Huyền Băng Cự Nhân lực lượng cũng phi thường cường đại. Huyền Băng Cự Nhân lúc trưởng thành đều có được thực lực Nhất Trọng Thiên tiên ma, trong bộ lạc cự nhân dũng sĩ đều đạt tới Nhị Trọng Thiên. Về phần đại tù trưởng bộ lạc tuyệt đối đạt tới Tam Trọng Thiên cảnh giới, mà có lẽ cũng đã vượt qua Tam Trọng Thiên đạt tới Tứ Trọng Thiên cảnh giới cũng không biết chừng”
“Phải không đó? Kia thật là có chút phiền toái a!” Triệu Thụy chân mày không khỏi nhíu lại. Hắn thật không ngờ Huyền Băng Cự Nhân thực lực cư nhiên cường hãn như vậy. Nếu cự nhân này đối Băng Tinh Thần Điện phòng thủ nghiêm mật như lời nói, vậy hắn đừng nói đến đi vào Cấm Ma Không Gian mà chỉ ở vùng phụ cận thôi cũng đã có chút khó khăn rồi.
Triệu Thụy lại hỏi tiếp: “Về Huyền Băng Cự Nhân bộ tộc ngươi còn biết những thứ gì?”
Đổng Tú Linh mái tóc nhẹ lay động: “Ta trước nay cũng đều chưa từng đi Tĩnh Tịch Băng Nguyên càng không cùng Huyền Băng Cự Nhân giao tiếp qua, cho nên đối với nó cũng chưa quen thuộc lắm. Mọi điều ta biết hết thảy là từ một ít tiên thương Thiên Hằng Thành. Tiên thương này không tiếc đánh vỡ cấm kỵ tại Phá Toái Bình Nguyên cùng Tĩnh Tịch Băng Nguyên để giao thương mua bán kiếm lợi nhuận. Bất quá việc này thực quá mức nguy hiểm, bởi vì trên Tĩnh Tịch Băng Nguyên có không ít mãnh thú, một khi gặp được cơ hồ khó có thể may mắn sống sót”
“Phía trước rất nguy hiểm a!” Triệu Thụy làm ra cái phán đoán. Hắn cân nhắc một chút trước khi đưa ra quyết định. Khi tới được Tĩnh Tịch Băng Nguyên rồi căn cứ tình hình lúc đó mới có thể đưa ra đối sách. Dù sao hiện tại trên tay hắn tư liệu thật sự là quá ít. Vì thế Triệu Thụy đứng lên quay về Lôi Thần phủ đệ làm ra cái chuẩn bị.
Thiên Hằng thành chủ thấy Triệu Thụy tâm ý đã quyết, biết khuyên can nữa cũng không có tác dụng gì nên chỉ nói: “Ngươi muốn tới Cấm Ma Không Gian nhất định phải đi qua Tĩnh Tịch Băng Nguyên, trên Tĩnh Tịch Băng Nguyên mãnh thú rất nhiều lại dị thường đáng sợ, ngươi phải cẩn thận một chút”
“Ta biết” Triệu Thụy gật đầu nói.
Thiên Hằng thành chủ như là nhớ cái gì đó còn nói thêm: “Đúng rồi, Triệu Thụy ngươi có thể đi Lôi Thần bảo khố nhìn nhìn một cái. Lôi Thần mấy vạn năm nay sưu tầm rất nhiều đại lượng tài sản cùng bảo vật, ngươi xem xem có thể dùng được cái gì không”
“Oh? Lôi Thần bảo khố” Triệu Thụy vừa nghe xong không khỏi có vài phần hứng thú liền vội hỏi ở nơi nào.
Thiên Hằng thành chủ vì thế dẫn Triệu Thụy đi vào bên trong phủ đệ đi đến bên ngoài một phòng bảo khố. Mở ra đại môn được làm bằng cương thiết rất nặng, đột nhiên các màu quang thải từ bên trong cửa vọt ra làm người ta đầu váng mắt hoa.
Triệu Thụy híp híp mắt hướng bên trong nhìn lại, chỉ thấy bên trong bảo khố bảo vật xếp thành núi lớn làm cho người ta hoa cả mắt không kịp nhìn. Ngoại trừ đại lượng thần tinh thạch ra còn có rất nhiều thần khí tiên khí.
“Wow! Tên Lôi Thần cũng thật là quá tham đi, cư nhiên chuyên sưu tầm nhiều thứ tốt như vậy!” Đôn Triệt ngây người một lát, sau đó than ra một tiếng sợ hãi, nhanh chân vọt vào: “Hắc hắc, dù sao đi nữa ta thực còn cám ơn hắn a. Hắn chuyên sưu tầm mấy thứ này nên hiện tại cũng đã thành của chúng ta”. Đôn Triệt một bên vừa nói, một bên hưng phấn nâng lên một bó to bảo vật tung lên không trung.
Triệu Thụy có chút buồn cười nói: “Ngươi cũng quá tham đi, cư nhiên cái gì cũng muốn lấy, lấy nhiều như vậy làm gì? Chọn vài món có thể cần dùng đến là được rồi”
Đôn Triệt có chút xấu hổ gãi gãi đầu nói: “Mới vừa rồi nhìn thấy nhiều bảo vật như vậy có chút hưng phấn quá ….. đi thôi”. Nói xong hắn nhanh chạy quanh Lôi Thần bảo khố tìm kiếm.
Lôi Thần sưu tầm tài sản mặc dù không ít, nhưng có thể lọt vào pháp nhãn Triệu Thụy lại tìm không thấy một kiện. Bởi vì Lôi Thần dù sao chỉ là một Nhị Trọng Thiên tiên ma mà muốn cướp đoạt được tiên khí thần khí thật sự là nằm mộng, mà Triệu Thụy lại thường xuyên ra vào Tiên Ma Lăng Viên nắm giữ viễn cổ thần khí tiên khí đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, Lôi Thần kiếm được mấy cái pháp bảo ở nơi này làm sao đánh đồng được?
Tìm một vòng cũng không có tìm được một tiên khí nào đập vào mắt, Triệu Thụy không khỏi có chút thất vọng chuẩn bị rời đi, lưu Đôn Triệt lại trong bảo khố tiếp tục tìm kiếm bảo vật.
Đúng lúc này Đôn Triệt đột nhiên cao hứng hét to một tiếng: “Triệu Thụy huynh đệ, ngươi xem ta tìm được cái gì nào?”
Triệu Thụy quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy Đôn Triệt trên hai tay đang cầm bảo vật là một đóa thất thải hình dáng đám mây, trên mặt tràn đầy vẻ tranh công. Đóa tường vân kia màu sắc tươi đẹp, mặt ngoài lưu động thất thải lưu quang huyễn lệ lóa mắt, vừa nhìn thấy không phải là vật phàm.
“Oh? Là thất thải tường vân! Thật sự không ngờ Lôi Thần lại có thể góp nhặt được một bảo vật như vậy!” Đổng Tú Linh nhìn thấy đóa tường vân kia không khỏi rất ư là kinh dị.
Triệu Thụy hỏi một câu: “Đóa thất thải tường vân này là kiện bảo bối khó kiếm được à?”
“Điều đó là đương nhiên” Đổng Tú Linh phi thường khẳng định đáp: “Thất thải tường vân tại trong mắt mọi người xem như một loại tường vân cao cấp nhất, độ nhanh nhất, điều khiển dễ dàng, hơn nữa bản thân nó còn có được lực phòng ngự rất mạnh, thậm chí còn có thể chống đỡ một chiêu tập kích đột nhiên của tiên ma. Thất thải tường vân chế tạo rất đỗi khó khăn và cũng là tương đối thưa thớt, thường thường chỉ có cao giao tiên ma mới có thể có được, nhưng tên Lôi Thần này thế nhưng lại cất giấu một đóa. Triệu Thụy, ta cảm thấy đóa thất thải tường vân này đối với ngươi có rất nhiều trợ giúp. Ngươi là tiên nhân Nhất Trọng Thiên không có tường vân nếu muốn ở Tiên Ma Giới rộng lớn hành động sẽ rất không khỏi bất tiện a”
Triệu Thụy nghe xong liền cảm thấy quả thật như thế, vì thế đem thất thải tường vân thu lấy, Đôn Triệt tiếp tục tại trong bảo khố tìm kiếm.
Tìm kiếm nửa ngày, Đôn Triệt rốt cuộc cũng tìm được vài món bảo vật vừa lòng đẹp ý. Một khôi pháp màu bạc có kèm theo Thiểm Điện Thần Thuật và một thanh Nhiên Thiêu Hỏa Diễm Đao. Sau khi Đôn Triệt võ trang mấy loại tiên khí này, thực lực của hắn nhìn qua cũng đã trở nên uy mãnh dị thường, không khỏi làm cho hắn không tự chủ nhớ tới tướng quân vượn người ở tại tinh cầu.
Chọn xong bảo vật thích hợp, Triệu Thụy cùng Đôn Triệt hai người liền hướng Đổng Tú Linh cùng Thiên Hằng thành chủ cáo biệt chuẩn rời đi.
Lúc này Đổng Tú Linh lại đột nhiên nói: “Ta cũng muốn theo các ngươi cùng đi”
“A?” Triệu Thụy lắp bắp kinh hãi, “Ta lần này là đi Cấm Ma Không Gian hung hiểm vô cùng, ngay cả chính bản thân ta cũng không có nắm chắc là có thể trở về hay không. Ta cảm thấy ngươi không nên đi là tốt hơn”
“Đôn Triệt đã có thể đi, ta vì cái gì không thể đi được?” Đổng Tú Linh lúc này đã thay hồng nhạt tiên giáp, hiên ngang oai hùng, thập phần mạnh mẽ.
Đôn Triệt cướp lời, nói: “Ta với ngươi không giống nhau a, ta cùng Triệu Thụy chính là hảo huynh đệ, cùng sinh cùng tử, tuyệt không phân ly. Hơn nữa ta tráng kiện như vậy, nhưng ngươi lại gầy yếu như vậy chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay”
Đổng Tú Linh nghe xong thiếu chút nữa hộc máu mũi.
Thông qua tiếp xúc mấy ngày này, nàng đối Triệu Thụy đã phi thường hiểu biết, tên yêu linh trước mắt thực lực chỉ mới đạt đến Đại Thừa kỳ mà thôi, nếu không phải Triệu Thụy dùng Phong Thần Chi Thư đả thông Thông Thiên Chi Lộ đưa hắn tiến nhập vào Tiên Ma Giới. Lấy thực lực hiện giờ của Đôn Triệt căn bản không có khả năng đến đây được. Mà nàng - Đổng Tú Linh đã đạt tới Nhất Trọng Thiên tiên nhân là hàng thật giá thật. Hai ngươi thực lực như trời với đất, cư nhiên Đôn Triệt lại dõng dạc nói mình gầy yếu!
Đổng Tú Linh đem đôi mắt đẹp hơi hơi híp lại, trong mắt chớp động quang mang nguy hiểm.
“Đôn Triệt ngươi đã nói như vậy, chúng ta đây so tài thử một phen, nhìn xem ai yếu hơn ai, như thế nào?” Đổng Tú Linh ngữ khí dị thường nhẹ nhàng, “Ngươi cường tráng kiện như vậy nhưng ngàn vạn lần cho ta nếm một chút cảm giác nha”
Đôn Triệt mặc dù lắm mồm chân chất nhưng là người cũng không ngu ngốc, thỉnh thoảng còn có chút thông minh. Hắn đương nhiên biết, chính mình cùng Đổng Tú Linh thực lực rất sai biệt, một khi giao thủ còn không bị Đổng Tú Linh đánh chết sao. Vì thế hắn bắt đầu giả ngây giả dại, cười hắc hắc nói lầm bầm nhưng lại không lên tiếng đáp ứng.
Triệu Thụy nhìn thấy hai người tranh chấp không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, liền đi ra giải vây nói: “Tú Linh công chúa, ngài muốn đi cùng hai chúng ta cũng không phải là không được. Bất quá dù sao cũng phải cho ta một cái lý do chính đáng. Mặt khác, còn có sự đồng ý của phụ thân ngài mới được”
Đổng Tú Linh đứng thẳng lên, nói: “Ta đã cùng cha ta thương lượng qua, và hoàn toàn đồng ý, còn phần lý do thôi”
Nàng nhấp nháy đôi mắt sáng ngời nói: “Các ngươi là người mới đến tất vĩnh viễn không biết vị trí để đi, cũng không biết nên đi như thế nào? Tĩnh Tịch Băng Nguyên vô cùng tận so với Phá Toái Bình Nguyên trước mắt đây còn muốn rộng lớn hơn. Không có ta dẫn dắt các ngươi đi tìm cho tới khi nào? Hơn nữa ta và các ngươi cùng đi với nhau mà nói, có lẽ còn an toàn hơn một ít. Ngươi mặc dù đánh chết Lôi Thần đem chúng ta từ trên Trảm Tiên Thai cứu xuống. Thế nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta từ nay an toàn. Trên thực tế ngươi làm ra việc này đã phạm vào thiên quy, chọc giận tới Thần Đế, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi đồng dạng cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Chúng ta từ nay về sau sẽ trải qua trốn Đông chạy Tây, cuộc sống tránh né sự truy giết của Thần Đế. Dù sao nơi nào cũng nguy hiểm, không bằng đi theo ngươi xông pha một lần vào Cấm Ma Không Gian thử thời vận một chút. Nói không chừng có thể tìm kiếm được vận may thay đổi vận mệnh của ta cùng phụ thân cũng không chừng a”
Nàng nói xong mở to một đôi mắt đẹp lóng lánh nhìn khuôn mặt Triệu Thụy trong tâm tràn đầy vẻ kỳ vọng.
Triệu Thụy mặc dù cảm thấy lý do này của Đổng Tú Linh có chút gượng ép, nhưng quả thật muốn tìm một người có thực lực mạnh mẽ dẫn đường, ngoại trừ Đổng Tú Linh ra là ứng cử viên thích hợp nhất, đúng là không có nhiều lựa chọn. Hắn suy nghĩ một hồi, vì thế nói: “Nếu đã như vậy, vậy ngươi hãy theo chúng ta đi đi”
Đổng Tú Linh nhẹ nhàng nhướng đôi mày liễu lên, nói: “Vậy đa tạ nha”
Sau đó bắt đầu cùng phụ thân cáo biệt.
Thiên Hằng thành chủ trong tâm phi thường rõ ràng, chuyến đi này của con gái …. Hung cát khó lường. Nhưng hắn lại rõ ràng hơn tính cách con gái, một khi đã làm ra cái quyết định gì thì không dễ dàng thay đổi. Cho dù hắn muốn ngăn cản khuyên bảo như thế nào cũng không có tác dụng quá lớn. Vì thế hắn cũng không muốn lôi kéo con gái nữa, tinh tế dặn dò một phen, lúc này mới buông ra nói lời từ biệt cùng bọn họ.
Triệu Thụy kéo Đôn Triệt lên thất thải tường vân. Sau đó dưới sự hướng dẫn của Đổng Tú Linh hướng Tĩnh Tịch Băng Nguyên bay đi. Thất thải tường vân này không hổ là cực phẩm tường vân, điều khiển nó rất dễ dàng, quan trọng hơn là tốc độ của nó nhanh vô cùng khiến người ta kinh dị.
Cảm thụ được cuồng phong thổi tới, lại nhìn xuống bên dưới chân đột nhiên Đôn Triệt hưng phấn kêu to lên: “Tốc độ thật nhanh!”
Triệu Thụy mặc dù không có thất thố như Đôn Triệt, chỉ là trong lòng đối với thất thải tường Vân này phi thường hài lòng. Trên thực tế hắn đã sớm đối với mấy cái tường vân của thiên thần tướng vô cùng hâm mộ. Đến khi hắn điều khiển tường vân mới thấy có vài phần hương vị tiên nhân. Chỉ là từ đó đến nay hắn không có cơ hội đạt được tường vân mà thôi. Hiện tại điều tâm nguyện này rốt cục có thể thực hiện được, nhưng lại là cực phẩm thất thải tường vân nữa chứ, làm sao hắn không khỏi âm thầm vui mừng cho được?
Hướng hướng chính Tây bay hơn mười ngày thời gian, đi ngang qua diện tích rộng lớn của Phá Toái Bình Nguyên màu đỏ sậm, rốt cục cũng đã đi tới điểm cuối (biên giới) của Phá Toái Bình Nguyên.
Bọn họ càng ngày càng gần cái mảnh kia cũng đã nhanh chóng lớn dần lên, cuối cùng nhìn thấy một mảnh mênh mông bát ngát cực lạnh hiện ra tại trước mắt ba người.
Triệu Thụy phóng nhãn nhìn lại chỉ thấy ngoại trừ băng tuyết trăng phau phau ra, rốt cuộc cũng không nhìn ra bất cứ sinh vật sống nào. Gió lạnh thấu xương xen lẫn ở trong băng tuyết bắn vào trước mặt Triệu Thụy, cho dù hắn có chân khí hộ thân vẫn như cũ cảm giác như đâm vào tận xương tủy.
Hắn phỏng chừng ở trên Tĩnh Tịch Băng Nguyên độ ấm chỉ sợ âm dưới 200-300 độC. Khó trách nơi này được xưng là Tĩnh Tịch Băng Nguyên, tại đây hoàn cảnh ác liệt làm sao có thể có sinh vật nào sinh tồn cho được? Đương nhiên là một mảnh tĩnh lặng.
“Hắt xì! Địa phương quỷ quái này cũng lạnh thật a!” Đôn Triệt nói, miệng thì hắt xì cùng không ngừng oán giận, “Tên Thần Đế kia thật là kẻ điên, cư nhiên đem lối vào Cấm Ma Không Gian bố trị tại địa phương quỷ quái như vậy. Quả thật muốn đông lạnh chết người ta! Nếu ta bị đông lạnh, ta không thể không tìm đến hắn tính sổ”
Gặp cái địa phương lạnh như quỷ, mà ngay cả cây cỏ cũng không có một cọng làm sao sinh vật sinh tồn cho được? Đúng rồi, Tú Linh công chúa, phụ thân ngươi không phải nói trên Tĩnh Tịch Băng Nguyên có rất nhiều mãnh thú lợi hại sao? Thiệt hay giả vậy? Nơi này cũng có mãnh thú sinh tồn sao? Ta như thế nào đến bây giờ cũng không thấy qua một đầu là sao?”
Đổng Tú Linh đứng ở trên một tường vân hồng nhạt khác thản nhiên nói: “Ngươi lập tức có thể gặp liền mà”
Đổng Tú Linh lời nói còn chưa dứt, hai con Đông Phương Băng Long trong suốt dài đến mười tám thước từ trong đám mây hình tròn vọt ra, giương nanh vuốt ra hướng ba người bổ nhào qua. Từng phiến long lân chồng chất lên nhau ở cùng một chỗ, hình thành chín loại hoa văn dưới ánh mặt trời lóe ra hàn quang băng lãnh.
“Ai nha! Tú Linh công chúa, cái mồm của ngươi như quạ đen nha! Nói cái gì liền có cái đó” Đôn Triệt hoảng sợ hét lớn lên.
Đổng Tú Linh nhướng đối mắt vẻ vô tội: “Ngươi không phải muốn gặp mãnh thú sao? Hiện tại không phải đã gặp được hai con sao?”
Hai người đang nói chuyện, hai con Băng Long truy đến gần Triệu Thụy hơn, thậm chí có thể thấy được rõ ràng long nhãn của nó chớp động sát khí.
"Ma Long Băng Hồn Thiểm! "
Đôn Triệt tại thời điểm thi triển pháp thuật cực mạnh hướng một trong hai con Băng Long oanh kích qua.
“Ầm” một tiếng vang thật lớn vang lên, cột sáng màu trắng ầm ầm tại trên thân hình Băng Long. Nhưng Băng Long kia thân hình hơi hơi dừng một chút, hoàn toàn không có bất cứ tổn thương gì. Không chỉ có như thế, cái loại công kích không đến nơi đến chốn của Đôn Triệt ngược lại chọc giận Băng Long.
Băng Long kia mở ra cái miệng rồng lập tức một dòng nước lạnh cuồn cuộn từ trong miệng nó phun ra, hướng Đôn Triệt cùng Triệu Thụy dũng mãnh vọt qua.
Triệu Thụy lắp bắp kinh hãi, vội vàng xoay thất thải tường vân một góc 90 độ, đột nhiên thay đổi phương hướng tránh một đạo dòng nước lạnh kia phun trúng. Mặc dù đã như thế, hắn và Đôn Triệt trên người vẫn là đông kết một tầng băng thật dày. Nếu đạo dòng nước lạnh phun trúng, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Đổng Tú Linh nói: “Chớ cùng chúng nó dây dưa! Hai Cửu Vân Băng Long này trên Tĩnh Tịch Băng Nguyên là hai mãnh thú cực kỳ khó chơi, bọn nó ít nhất đã đạt đến Nhất Trọng Thiên thậm chí đã tiếp cận đến Nhị Trọng Thiên cảnh giới! Một khi bị chúng nó quấn lấy liền không chết không ngừng không dứt! Ta vừa mới nhìn khí sắc bầu trời, cảm giác được Bạo Phong Tuyết lập tức ập đến, chúng ta tốc độ nhanh hơn bọn chúng, nên cần cắt đuôi chúng nhanh chóng tới Vĩnh Đống Phong, không cần phải cùng chúng nó dây dưa!”
Triệu Thụy đáp ứng, điều khiển thất thải tường vân tăng tốc độ lên mức cao nhất. Chỉ thấy thất thải tường vân “Sưu” một tiếng, liền biến thành một cái điểm nho nhỏ tại trong tầm mắt hai con Băng Long, rồi nhanh chónh biến mất.
Hai con Băng long thật vất vả mới kiếm được con mồi ngon, hơn nữa Đôn Triệt lại chọc giận nó, bởi vậy hai con Băng Long cũng không buông tha mà là điên cuồng đuổi theo phía sau không dứt.
“Vận khí của chúng ta quả thật không tồi, vừa mới đi vào Tĩnh Tịch Băng Nguyên liền gặp được mãnh thú như thế, chỉ mong có thể bỏ rơi bọn chúng, chứ ta không nguyện ý trở thành thực vật trong ánh chiều tà” Đôn Triệt ngồi ở trên thất thải tường vân thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại khoảng cách với Băng Long, trong miệng không ngừng thì thầm.
Triệu Thụy tức giận nói: “Nếu ngươi không công kích bọn chúng nó có lẽ chúng ta đã bỏ rơi chúng rồi. Hai con Băng Long kia! Ngươi cho rằng chỉ bằng vào Ma Long Băng Hồn Thiểm ẩn chứa thuộc tính hàn băng rất mạnh làm sao có thể tạo thành thương tổn cho chúng nó được? Nhiều nhất cũng chỉ gãi ngứa chúng nó mà thôi”
Đôn Triệt trong lòng suy nghĩ một hồi chỉ cảm thấy sự việc đúng như vậy, vì thế nói: “Triệu Thụy huynh đệ, làm sao ngươi ngay từ đầu không nói với ta? Hiện tại mới nói đã là quá muộn rồi”
Triệu Thụy cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu, tên Đôn Triệt này thực là không có biện pháp.
Hai con Cửu Vân Băng Long kia vẫn đuổi theo phía sau Triệu Thụy ba người, truy đuổi gần trọn một ngày mới không kiên nhẫn được đành đình chỉ truy đuổi.
Triệu Thụy cùng Đôn Triệt cho đến Đổng Tú Linh còn chưa kịp lấy hơi, Bạo Phong Tuyết lại đến.
Bạo Phong Tuyết trên Tĩnh Tịch Băng Nguyên cùng Bạo Phong Tuyết trên địa cầu là hai khái niệm hoàn toàn
Long quyển phong (gió lốc) vô cùng to lớn, giống như một toà núi băng gào thét mà qua, thanh thế cực kỳ kinh người.
Đổng Tú Linh vội vàng nhắc nhở Triệu Thụy nhất định phải cẩn thận tránh đi, ngàn vạn lần chớ bị băng sơn đánh lên, càng không nên bị gió lốc cuốn vào. Gió lốc này ngay cả núi băng thật lớn đều có thể nhổ lên tận gốc rồi bị dập nát bấy, nếu bọn họ bất hạnh bị cuốn vào cho dù không chết nhưng một lớp da cũng muốn bị lột ra.
Triệu Thụy cùng Đổng Tú Linh điều khiển tường vân hạ thấp độ cao xuống, lòn lách qua những khe hỡ của gió lốc để đi qua.
Cuồng phong mang theo những khối băng thật lớn quất tới trước mặt Triệu Thụy, khiến cho đám người của hắn không thể không chậm lại tốc độ. Cứ như vậy, từng bước từng bước kinh tâm ở trong Bạo Phong Tuyết đi được 7,8 ngày trời, khí trời ác liệt rốt cục dần dần chuyển biến tốt, lúc phi hành cũng không có bao nhiêu khó khăn.
Triệu Thụy cùng Đổng Tú Linh vì thế tốc độ phi hành nhanh hơn, thừa lúc thời tiết còn tốt, cấp tốc chạy đi.