Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao vậy, Lý lão sư, sao tự nhiên sợ hãi như thấy quỷ vậy?” Hương Lan Chu lão sư cười trêu một câu.

“Long Vân Sơn a! Đó là một nơi rất đáng sợ, ở đó có thể có quỷ đó!” Lý lão sư lớn giọng nói.

“Há, có quỷ?” Mấy lão sư khác trong văn phòng đầu tiên ngẩn ra, lộ vẻ bất ngờ, tiếp đó a a cười rộ: “Lý lão sư, anh thật biết nói đùa!”

“Đúng, đúng, mấy cái này đều là mê tín phong kiến.”

“Ngươi không phải thật sự tin vào cái đó chứ?”

“…”

“…”

“Tôi không có đùa cợt như mấy người!” Lý lão sư có chút không vui nói “Ông anh chú bác tôi hồi trước ở trong một thôn làng gần Long Vân Sơn, tôi hồi chưa tới mười lăm tuổi cũng hay tới đó ở chơi, nghe mấy người già trong làng nói, Long Vân Sơn thời Đường mạt là một chiến trường đẫm máu, gần mười vạn quân nhà Đường và quân lính thủ hạ của Hoàng Sào đã ở trong Long Vân Sơn tiến hành chém giết, chiến đấu cực kì thảm liệt, sau cùng núi chảy thành sông, thây chất đầy nội, tạo ra vô số vong hồn.

Trong Long Vân Sơn vốn có cái sơn cốc vô danh, là nơi chém giết thảm liệt nhất, binh sĩ chết do chiến đấu quá nhiều, cơ hồ lấp đầy sơn cốc, thế là, sau trận chiến ấy, sơn cốc bèn đổi tên thành Chiến Hồn Cốc.

Cho đến bây giờ đã sau ngàn năm, vào những đêm đen người vắng, vẫn còn có lúc có tiếng giáo vàng ngựa sắt, từ trong Chiến Hồn Cốc truyền ra đó!

Những người già trong làng đều nói, đó là những vong hồn chiến tử trong đợt chiến tranh hơn ngàn năm trước truyền ra.

Trong Long Vân Sơn rất tà môn, đặc biệt là Chiến Hồn Cốc ấy, cho dù là thôn dân sống cạnh Long Vân Sơn, cũng đều không dám tiến vào.

Bởi vì, trong Chiến Hồn Cốc đã từng xuất hiện tình huống có người vô duyên vô cớ mất tích, bọn người già đều nói, đó là bị những vong hồn hơn ngàn năm trước nuốt mất.

Tôi nhớ hồi trước từng có một công ti du lịch, muốn tiến hành khai thác Chiến Hồn Cốc.

Thế nhưng, trong quá trình khai phá, liên tiếp hai ba lần xuất hiện tình huống công nhân viên mất tích một cách thần bí. Sau cùng, ông chủ tự mình đi điều tra tình huống, kết quả đến ông chủ cũng biến mất vô ảnh vô tung, toàn bộ công trình khai phá cũng dừng lại, cũng không có ai nguyện ý đến gần.”

Tuy Lý lão sư nói có đầu có đuôi, trịnh trọng trang nghiêm, nhưng những lão sư khác đều cho là chuyện đùa, không thèm để ý. Ngược lại Triệu Thụy hơi hơi cau mày, cảm thấy chuyện Lý lão sư nói, có thể chỉ là một loại truyền thuyết, nhưng cũng có thể đúng là như vậy.

“Lý lão sư, anh phao tin đồn nhảm!”

Đúng lúc đó, một tiếng quá nghiêm khắc vang lên chỗ cửa văn phòng.

Mọi người nghe tiếng đều quay lại, thấy Chương chủ nhiệm sắc mặt không vui, đang sải bước tiến vào.

Bước đến trước mặt Lý lão sư, Chương chủ nhiệm lớn giọng nói: “Lý lão sư, nói gì thì anh cũng là sinh viên đại học chính quy đã tiếp thụ hơn hai mươi năm giáo dục về chủ nghĩa duy vật, vậy mà cũng tin cái gì thuyết quỷ hồn hư vô phiêu miểu, nếu bị học sinh biết được, anh làm sao còn làm gương cho người ta được nữa? Nếu bị đồn ra, đối với danh dự của trường chúng ta, sẽ tạo thành công kích nghiêm trọng cỡ nào? Trách nhiệm này, anh gánh nổi không?”

Lý lão sư bị Chương chủ nhiệm đổ ập xuống đầu một tràng chửi rủa, không khỏi trong lòng hơi hơi tức giận, ngẩng đầu nói một câu: “Tôi nói đều là sự thật, mấy người không tin, có thể đến tìm những thôn dân sống dưới Long Vân Sơn hỏi kĩ một phen!”

“Đó đều là phong kiến mê ngôn! Phong kiến mê ngôn, anh không biết sao! Những thôn dân ấy không có văn hóa, nên mới dễ dàng bị mê hoặc! Anh đường đường là một cao trung lão sư (giáo viên cấp 3), không lẽ cũng không có nửa điểm năng lực phân biệt đúng sai sao?”

Chương chủ nhiệm không ngờ Lý lão sư dám đọ mỏ với mình, liền cảm thấy đại mất thể diện, thiếu điều tức giận xì khói, ngữ khí càng nghiêm khắc: “Nếu như anh tiếp tục hồ thuyết bát đạo kiểu này, tôi đối với chuyện anh có thích hợp với việc day học nữa không, tỏ ra hết sức nghi ngờ!”

Công tác của Chương chủ nhiệm chủ yếu là phụ trách hành chính, tuy trong đám giáo sư của trường nhân duyên không tốt lắm, nhưng trong hệ thống hành chính của trường có quan hệ rất chằng chịt sâu rộng.

Nếu như hắn hạ quyết tâm làm khó dễ với Lý lão sư, Lý lão sư rất có thể ngày mai sẽ nhận được công văn, phải vác ba lô rời đi.

Mấy lão sư trong văn phòng thấy tình hình Lý lão sư không hay, bèn ồn ào vây lấy, cười gỡ tội thay: “Lý lão sư chỉ nói đùa thôi, Chương chủ nhiệm, ông cứ yên tâm đi.”

“Đúng đó, đúng đó, anh ta vừa rồi chỉ là nói đùa thôi, ông đừng có cho là thật!”

“Lý lão sư, còn không giải thích với Chương chủ nhiệm?” Chu Hương Lan đưa mắt cho Lý lão sư, nhắc nhở.

Lý lão sư lúc này cũng tỉnh ngộ, biết mình đã đắc tội với người không nên đắc tội, tuy trong lòng bực bội, nhưng không thể không cúi đầu, nói: “Xin lỗi, Chương chủ nhiệm, là tôi không đúng, vừa rồi tôi hồ thuyết bát đạo, ông đừng để bụng.”

Chương chủ nhiệm lúc này trong lòng đã có khúc mắc, đâu phải một câu nói mà có thể hóa giải được?

Chẳng qua hắn không biểu hiện ra mặt, chỉ trầm mặt hừ khẽ một tiếng, nói: “Dũng cảm thừa nhận lỗi lầm, đúng là hảo đồng chí, sau này phải nhớ, đừng có tùy ý nhiễu loạn nhân tâm nữa, biết chưa?”

Lý lão sư kìm nén tức giận, gật gật đầu, không mở miệng.

Đúng lúc này, Triệu Thụy hốt nhiên chậm chạp mở miệng: “Chương chủ nhiệm, tuy rằng Lý lão sư chỉ nói đùa, chẳng qua, tôi cảm thấy, thà tin rằng có, đừng tin rằng không, không bằng dứt khoát đổi địa điểm đi, dù sao cũng chỉ là đi chơi thôi, tùy tiện chọn một chỗ nào đó đi cũng được mà. Ông thấy sao?”

“Long Vân Sơn sơn thanh thủy tú, phong cảnh ưu mĩ, xung quanh Đông Hồ còn chỗ nào thích hợp hơn nơi đó nữa? Lại nói, bên hành chính đã sớm dự định, xe buýt bên công ti giao thông công cộng cũng đã định rồi, làm sao có thể nói đổi là đổi?”

Chương chủ nhiệm trừng mắt nhìn Triệu Thụy, nói với vẻ không hài lòng, hành trình đi chơi của lớp Cao trung năm 1 là do hắn dự định, đột nhiên thay đổi, thế không phải là tự tát vào mỏ mình sao?

Bất quá, hắn tuy đối với Triệu Thụy thập phần bất mãn, nhưng cũng không dám đối đãi như với Lý lão sư, phê bình Triệu Thụy, bởi vì quan hệ của Triệu Thụy và hiệu trưởng, tựa hồ phi thường không tệ.

Nếu như phê bình Triệu Thụy, mặt mũi hiệu trưởng cũng không dễ nhìn, Chương chủ nhiệm tịnh không dám xung đột với hiệu trưởng.

“Sự tình cứ quyết định vậy đi!” Chương chủ nhiệm buông một câu, xoay người bước khỏi văn phòng.

Loáng cái đã đến chủ nhật, Triệu Thụy sớm dậy khỏi giường, rửa mặt súc miệng xong xuôi, nhét vào ba lô du lịch những đồ ăn cho tới vỉ nướng, thịt bò, gia vị v.v… sau đó sang căn hộ đối diện gọi Vân Phương, cùng lên xe đến trường tập hợp.

---

Vì để chiếu cố tốt hơn cho học sinh, mỗi lớp ngoài giáo viên chủ nhiệm, còn bố trí thêm một giáo viên bộ môn.

Trong lúc phân phối, mấy lão sư khác chẳng biết hữu ý hay vô ý, đem Triệu Thụy và Vân Phương xếp chung một chỗ. Đặc biệt là Lý lão sư, vừa ra sức tán thành, vừa nhăn mày nháy mắt, hắn sớm cho rằng giữa Triệu Thụy và Vân Phương có quan hệ mờ ám.

Lúc hai người đến trường, trước cồng Đông Hồ Thất Trung đã đậu mười mấy chiếc xe buýt thuê từ công ti giao thông công cộng, Chương chủ nhiệm đã đến từ rất sớm, đang huơ tay múa chân chỉ huy học sinh lên xe.

Vân Phương và Triệu Thụy sắp xếp học sinh lớp 10.3 xong, thống nhất lên xe, an bài tốt chỗ ngồi, bận bận rộn rộn gần nửa tiếng, mới bố trí ổn thỏa cho đám học sinh.

Đúng 6 giờ tập hợp xuất phát, ngồi bên cạnh Triệu Thụy là Chu Đào. Tiểu tử này đã quá quen với hắn, cũng không có gì rụt rè, nhảy lên nhảy xuống, như ăn nhầm thuốc kích thích. Vân Phương ngồi cách Triệu Thụy một lối đi, bên cạnh cô là một nữ sinh.

Mười mấy chiếc xe xếp thành một con rồng dài dần dần chạy ra khỏi nội thành, lần này đi chơi ở trong núi rất xa ngoại thành, ngồi xe mất hơn một tiếng, tinh lực thịnh vượng của đám học sinh không thể lãng phí trong đoạn thời gian này, nữ sinh ngồi bên Vân Phương đề nghị đánh bài, người thua phải dán giấy lên mặt, hai học sinh lập tức móc ra bộ bài tây, cười hì hì tiến lại.

“Em tới, em tới, Vân lão sư, chúng ta đổi chỗ đi.” Chu Đào vừa nghe nói đánh bài, tinh thần bách bội, chen qua đổi chỗ với Vân Phương, Vân Phương tới ngồi bên cạnh Triệu Thụy.

Vân Phương hôm qua ngủ rất trễ, hôm nay lại dậy sớm, lúc này có phần mệt mỏi, dựa vào cửa sổ xe, ánh mắt lờ đờ.

Triệu Thụy thấy hết, nhẹ giọng nói: “Vân lão sư, cô ngủ một chút đi.”

“Ừm!” Vân Phương gật gật đầu, nhắm mắt lại, đôi lông mi dài rung nhè nhẹ, sắp tiến vào giấc mộng.

Đoàn xe rời khỏi nội thành càng lúc càng xa, trong xe ồn áo náo nhiệt, đoàn học sinh cười đùa vui vẻ, Triệu Thụy đem sức chú ý đặt vào cảnh sắc bên ngoài xe, hắn đến Đông Hồ đã một đoạn thời gian, nhưng luôn luôn chưa có cơ hội thưởng thức phong quang của thành thị phương nam này.

Tuy đã vào thu, nhiệt độ không khí hơi hạ xuống, cây cối trong chốn sơn dã vẫn xanh mơn mởn, cành là non mềm đong đưa tự nhiên, thon thả như thiếu nữ quay múa, mang ngọn gió mát cực kì mềm mại.

Không giống với Đông Hồ ấm áp mịn màng, ở quê hương Đông An của hắn giờ lá cây hẳn đã úa vàng, Đông An là một tòa cổ thành lịch sử, nơi nơi đều có thể thấy thiên niên cổ tích, ẩn chứa lịch sử hồn hậu vô cùng, thêm vào gió cát mãnh liệt mùa thu, khiến người ta có cảm giác một khí thế thê lương bàng bạc đập vào mặt.

Nếu như nói Đông An phảng phất như một hán tử đứng trên cao nguyên đất đỏ hát điệu Tín thiên du, thế thì Đông Hồ chính là thiếu nữ hái sen trong Động Đình Hồ.

Đi được khoảng nửa đường, chiếc xe bỗng dưng lắc lư tròng trành, Vân Phương mở đôi mắt lờ đờ ngái ngủ, mơ màng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hỏi: “Như vầy là sao?”

Lúc này Vân Phương vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, tú phát có chút tán loạn, biểu tình cũng có chút mơ màng, trên khuôn mặt xinh xắn hiện lên vẻ hồn nhiên của thiếu nữ, hai vẻ “thuần” và “thục” hòa hợp hoàn mĩ khiến Triệu Thụy hơi hơi phát ngốc.

Triệu Thụy định thần lại, nói: “Đã tiến vào vùng núi, phía trước không còn đường cái nữa, chỉ còn đường đất đỏ thôi, cho nên lắc lư rất lợi hại.”

“Chỗ đó thật là hoang vu, cũng không biết Chương chủ nhiệm làm sao lại muốn tới chỗ này đi chơi?”

“Ê, suy nghĩ của Chương chủ nhiệm như thiên mã hành không, không phải là thứ chúng ta có thể suy đoán được.” Triệu Thụy nhún nhún vai, lấy giọng nhạo báng nói.

Vân Phương nghe ra ẩn ý, là nói Chương chủ nhiệm đầu bị chập mạch, không khỏi nhếch môi, nhẹ nhàng mỉm cười.

Xe buýt lại tiến lên trước một đoạn, một tòa đại sơn xanh ngắt dần dần xuất hiện trước mắt mọi người.

“Ê, đó đại khái là Long Vân Sơn rồi.”

Triệu Thụy lẩm bẩm độc thoại một câu, thân xe lắc mạnh một cái, trầm xuống, đột nhiên dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK