Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kì thật, Vương đại tiên có hơi lo xa quá.

Triệu Thụy tịnh không có ý tìm Vương đại tiên làm phiền.

Oan có đầu, nợ có chủ, Điền Dũng đã bị hắn tiêu diệt, hắn cũng không muốn đại khai sát giới, hắn không phải cuồng ma giết người.

Tin bốn người Điền Dũng bị giết chỉ mới đăng trên báo sáng Liên Đảo một ngày, ngày thứ hai đã bị tin tức về một thành viên của gia tộc họ Vinh thay thế.

Dẫu sao đám Điền Dũng cũng chỉ là những tên lưu manh dưới đáy xã hội, lại thêm trị an Liên Đảo tương đối hỗn loạn, bình thường xuất hiện mấy vụ hung án một lúc cũng chẳng phải hiếm hoi gì.

Đối với các phương tiện truyền thông lớn của Liên Đảo mà nói, không có bao nhiêu giá trị đưa tin.

Nếu như người chết là thành viên trong ba đại thế gia, cho dù chỉ là thành viên nhánh phụ của gia tộc, tình huống cũng sẽ hoàn toàn khác.

Sự thật, cảnh sát đều không chăm chỉ nghiêm túc trong vụ án này.

Theo bọn họ thấy, đám Điền Dũng chẳng qua chỉ là xui xẻo gặp phải một con trăn lớn mà thôi.

Bọn họ lúc này chủ yếu là tìm hướng đi của con trăn thần bí đó, đề phòng sau này phát sinh ra tình huống tương tự.

Trong khi cảnh sát đang bận tìm thần bí cự mãng, Triệu Thụy vẫn nhàn nhã làm bảo vệ ở tiệm cầm đồ Tất Thắng Áp, phảng phất như mọi hỗn loạn bên ngoài không có chút liên quan nào với hắn.

Làm một bảo vệ trong tiệm cầm đồ, lương Triệu Thụy không cao, đến gánh vác tiền thuê nhà trọ cũng rất có vấn đề.

Cũng may Triệu Thụy không phải nhờ vào lương mà sống, theo hắn thấy, tài khoản trong ngân hàng đủ để hắn không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc nữa. Nếu trong tay không có tiền, vậy cứ tới ngân hàng rút ra là được, hắn làm việc trong tiệm cầm đồ chẳng qua để tiện việc nghe ngóng tin tức về Phong Thần chi thư thôi.

Lại qua một đoạn thời gian, cảnh sát do không có manh mối, dần dần buông lỏng sự truy tra đối với cự mãng.

Mà lúc này, tiền bạc trong tay Triệu Thụy đã dùng hết.

Thế là, tối hôm đó sau khi rời chỗ làm, trên đường về nhà Triệu Thụy tìm máy ATM, chuẩn bị rút tiền ra.

Thế nhưng, khi hắn đút thẻ ATM vào rồi hắn mới phát hiện, trong tài khoản của hắn một phân tiền cũng chẳng có!

Triệu Thụy ngẩn ra một lúc, bỗng nhớ lại, để mua Long Vĩ Ngọc Điệp, hắn đã chuyển khoản năm ngàn vạn cho Hướng lão đầu.

Lại thêm ngân hàng khấu trừ phí thủ tục, tiền trong ngân hàng, quả thật đã dùng hết toàn bộ.

Triệu Thụy không khỏi đần ra, tình huống này hắn trước giờ chưa từng gặp phải!

Trước giờ dù nghèo túng đến đâu, trong ngân hàng đều giữ một khoản tiền nhất định, bây giờ lại không đồng xu dính túi!

Nhớ lại phải lập tức trả tiền phòng, tiền nước, tiền điện, tiền gas… Triệu Thụy chỉ cảm thấy đầu to như cái đấu, thể hội đầy đủ cái gì kêu là “một văn tiền có thể làm ngã anh hùng hảo hán”.

“Bảo Tiểu Lan tỉ cho chút tiền?” Triệu Thụy rút thẻ ngân hàng ra, lẩm bẩm, đi về nhà trọ.

Bất quá suy nghĩ cẩn thận lại, hắn lại vứt bỏ cái ý niệm này.

Hắn đã có một đoạn thời gian không gọi điện cho Tôn Tiểu Lan, bây giờ vừa gọi điện đã hỏi tiền, không khỏi có hơi không ổn, cho dù là tiền đó cũng là hắn chuyển cho Tôn Tiểu Lan. Nếu không thì đi cướp ngân hàng một lần?”

Triệu Thụy cảm thấy phương pháp này có thể được.

Tuy nói một Phân Thần kì tu chân cường giả, đi chặn đường cướp của không khỏi quá phí tài, vạn nhất đồn ra không khỏi khiến những tu chân giả khác cười chê.

Bất quá, trước giờ hắn chẳng quan tâm gì chuyện thể diện.

Triệu Thụy cúi đầu, đang suy nghĩ các phương pháp kiếm tiền để giải trừ tình huống khẩn cấp trước mắt, trực giác bỗng mách bảo, nếu cứ tiếp tục đi tới trước, hắn sẽ va phải người khác.

Triệu Thụy vội vàng bóp thắng, ngẩn đầu, một khuôn mặt xinh đẹp mang vài phần tức giận đập vào mắt hắn.

Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!

Triệu Thụy lầm bầm trong bụng một câu, rồi chào hỏi: “Mễ Văn, chúng ta thật là có duyên nha, ở đâu cũng gặp được.”

“Hừ, đừng giả bộ, trong lòng ngươi hẳn đang nói câu oan gia ngõ hẹp mới đúng.” Ánh mắt Mễ Văn sắc bén, nhìn ra ngay hắn khẩu thị tâm phi.

Triệu Thụy bị nói toạc ra cũng không thấy lúng túng, cười nói: “Đây cũng là duyên, nghiệt duyên.”

“Thật sao?” Mễ Văn cười ngọt ngào, đột nhiên thu nụ cười lại, xụ mặt: “Ta không cần cái đó!”

Nói xong, nghiêng đầu qua, làm bộ hoàn toàn không nhận ra Triệu Thụy.

Hai người đi song song, mắt nhìn cũng hoàn toàn giống nhau, bất quá khoảng cách lại hai ba mét, giống như người đi cùng đường.

Khi hai người rẽ vào hẻm Phú Bình, Mễ Văn bỗng tách ra, đi về hướng khác.

“Ngươi không về nhà sao?” Triệu Thụy thuận miệng hỏi một câu.

“Đương nhiên là về.”

“Đi thẳng đường Phú Bình không phải gần hơn nhiều sao?” Triệu Thụy hơi kì quái “Sao lại đi đường xa hơn?”

“Ta không muốn đi cũng với ngươi, không được sao?” Mễ Văn lườm hắn.

Triệu Thụy suy nghĩ, đột nhiên bật cười: “Ngươi chẳng phải vì sợ quỷ quái sao, con hẻm này mấy ngày trước hình như có người chết.”

“Ai sợ thứ đó chứ?” Mễ Văn nhăn cái mũi ngọc, rất coi thường “Trên đời này lấy đâu ra yêu ma quỷ quái gì chứ? Đó dều là những thứ dùng để dọa người ta thôi. Ta chỉ cảm thấy con đường đó không an toàn, cảnh sát nói, mấy con quỷ xui xẻo đó là bị cự mãng giết chết, vạn nhất một con cự mãng còn đâu đó quanh hẻm thì làm sao?”

“Ngươi nói vậy cũng có vài phần đạo lý.” Triệu Thụy ngẩng đầu, suy nghĩ rất nghiêm túc một hồi, rồi cười hì hì với cô: “Bất quá, vẫn là ngươi sợ.”

Mễ Văn trước giờ không phải là loại nữ hài xung động, bình thường có thể nói là tương đối lãnh tĩnh, nhưng không biết vì sao, mấy câu nói hời hợt của Triệu Thụy lại làm cô mất đi sự bình tĩnh thường ngày.

Cô xoay người đánh “vù” một cái, cũng không đếm xỉa tới Triệu Thụy, xụ khuôn mặt nhỏ, giận dỗi đi vào hẻm Phú Bình.

Triệu Thụy nhún nhún vai rất vô tội, từ từ đi theo phía sau.

Con hẻm rất sâu rất dài, quanh quanh quẹo quẹo.

Khi hai người đến gần cuối hẻm, tiếng đánh nhau kịch liệt từ phía trước vọng tới.

Triệu Thụy lách vào một góc tối, nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy bảy tám đại hán tay cầm dao bầu, đang đấu tới mức khó phân khó giải.

Nam tử đứng giữa tỏ ra là đối tượng bị vây công, cho dù lấy một địch sáu vẫn công thủ toàn vẹn, không rơi vào hạ phong.

Không phải chứ, con hẻm này sao lại náo nhiệt như thế?

Hai ba ngày lại có người tới đây diễn long hổ đấu, chẳng lẽ phong thủy nơi này đặc biệt tốt?

Triệu Thụy nhìn hai bên đều không phải người tốt, tự nhiên lười chẳng muốn quản chuyện người ta, đứng trong góc khoanh tay xem náo nhiệt.

Trừng hung trừ ác tự có cảnh sát ra mặt, khoanh tay đứng nhín chính là quyền lợi của những người nộp thuế như hắn!

Còn như Mễ Văn, càng không có cách nghĩ mĩ nhân cứu anh hùng, cô nấp sau Triệu Thụy, thò đầu ra, chỉ nhìn tới mức mặt mày hớn hở, hai mắt phát sáng, tâm tình nổi sóng, chỉ thiếu điều vỗ tay khen hay thôi.

Triệu Thụy lộ ra vẻ mặt hết cách, nữ hài nhìn bề ngoài xinh đẹp văn vẻ này, đúng là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Cứ như vậy đại khái hai ba chục phút, trận đấu kích liệt cuối cùng cũng chấm dứt.

Nam tử trẻ tuổi quả bất địch chúng, cuối cùng bị chém ngã trên đất, khắp người đầy máu tươi, cũng không biết sống hay chết.

Mấy đại hán còn lại thì nhanh chóng rời đi.

“Cuối cùng cũng đánh xong rồi.” Triệu Thụy lầm bầm một câu, duỗi eo, ngáp một cái thật to, đi ra khỏi góc khuất.

“Rất xuất sắc.” Mễ Văn vỗ vỗ tay, tỏ vẻ còn thòm thèm.

Triệu Thụy liếc nha đầu này một cái, đi tới gần đại hắn kia, đưa tay xem thử mạch cổ hắn, cảm thấy vẫn còn động tĩnh.

Thật là mạng lớn, bị chém nhiều đao như vậy, vẫn còn chưa chết!

Trong lòng Triệu Thụy nghĩ vậy, lau máu tươi dính trên tay vào quần áo của hắn.

“Ồ?” Cảm giác tay làm trong lòng hắn động đậy, người này y phục nhìn bình thường, nhưng chất vải mềm mượt trơn nhẵn, tỏ ra không phải hàng chợ bình thường.

Người có tiền, đúng là người có tiền!

Cái hắn thiếu nhất bây giờ chính là tiền!

Nghĩ tới chỗ này; lại nhìn nam nhân hôn mê bất tỉnh, mắt Triệu Thụy bỗng sáng lên.

Đây đúng là một con dê béo đưa thẳng tới cửa!

Triệu Thụy xoay xung quanh hắn mấy vòng, xác định hắn hoàn toàn không có tri giác, Triệu Thụy bèn ngồi xổm xuống, không chút khách khí lần mò trên thân thể hắn.

“Này! Ngươi làm gì vậy?” Mễ Văn nhìn hắn với ánh mắt kì quái.

“Ngươi nói sao?” Triệu Thụy không thèm ngẩng đầu lên, hai tay vẫn không ngừng lại.

Mục tiêu cần tìm – ví tiền!

Lấy ra nhìn một cái, bên trong là một xấp dày cui, toàn là ngân phiếu giá trị lớn, hài lòng rút ra cất vào trong lòng, lại đút ví tiền vào lại, suy nghĩ một chút, lại rút ra, bao da cá sấu LV a! Bán đồ cũ cũng được hơn ngàn.

Tiếp đó đồng hồ, nhẫn, dây chuyền bạch kim. Mọi thứ Triệu Thụy đều vui vẻ thu nhận.

Cho dù Mễ Văn có ngốc hơn nữa cũng biết Triệu Thụy đang làm gì.

“Hừ, người ta đã như vậy, ngươi còn thừa dịp cướp của nữa.” Mễ Văn vẻ mặt xem thường.

“Ồ? Vậy sao ngươi lại cầm điện thoại của hắn? Đây là thứ mà ta nhìn trúng đó.”

“Ặc? Ta… ta đang gọi điện thoại tới bệnh viện, kêu người tới cứu hắn!”

“Oa! Mễ Văn, ngươi mang cả cái bao da sao? Hơi ác nhỉ?”

“Bao da cá sấu, hơn nữa còn là Hoa Luân Thiên Nô! Đi cầm cũng được không ít. Để lại cho hắn cái quần lót là được rồi.”

Hai người đang lục tới mức nở mày nở mặt, vị trên mặt đất rên rỉ một tiếng, lại tỉnh lại!

“Các… các ngươi!”

Hắn gian nan mở mắt ra, chỉ hai người, ngón tay run rẩy, xem ra chưa từng thấy qua người tham lam như vậy.

“Bịch”

Một viên gạch đập lên đầu hắn, hắn trợn ngược hai mắt, lại ngất đi.

“Ngươi hà tất phải tỉnh lại làm gì? Lại ăn thêm một lần đau khổ.”

Mễ Văn dùng ánh mắt chứa chan sự đồng tình nhìn người hôn mê đó, rồi vứt viên gạch trong tay đi, tiếp tục tiến hành công việc lột sạch.

Chờ khi xác định không còn thứ gì lấy được nữa, Mễ Văn dùng điện thoại mới gọi điện: “Này, ở đây có người trọng thương hôn mê, địa chỉ là XXXXXXX”

Gọi điện thoại xong, hai người thu hoạch rất khá đó nghênh ngang rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK