“A!”
“Đại thần quan các hạ bị ám sát rồi!”
“Sao lại thế này!”
Những tu hành giả Thần Đạo giáo khác thấy Gia Đằng Trung Hành mới vừa gặp mặt đã bị người mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện đánh bay, không biết sống chết, không khỏi toàn bộ đều kinh hãi thất sắc, kinh hô thành tiếng.
Gia Đằng Trung Hành là đại thần quan của Bát Phan thần xã, trong mắt bọn chúng, cho dù không xếp được vào mười người đứng đầu, cũng thuộc vào cường giả đệ nhất lưu trong Thần Đạo giáo.
Thế nhưng, một vị cường giả như vậy, đến cơ hội ra tay cũng không có đã bị người ta đánh bay, bảo làm sao bọn chúng không chấn kinh!
Bất quá, khi Triệu Thụy chuẩn bị đưa tay thu miếng đá của Nhung Vu, những tu hành giả này liền tỉnh lại từ trong chấn kinh, vội vàng thi trển các loại chú pháp, tuôn về phía Triệu Thụy như thủy triều, muốn ngăn cản Triệu Thụy thu kiện bảo vật này.
Bởi vì, bảo vật mà lãnh tụ cao nhất của Thần Đạo giáo bọn chúng – Y Thế đại thần quan đều hết sức xem trọng, tuyệt đối không thể để rơi vào trong tay hắn.
“Muốn chết!”
Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng, Thị Huyết ma đao vung ra ngoài một cái.
Một luồng đao mang như huyết nguyệt mang theo tiếng rít sắc bén, xé rách không gian, những chú pháp rơi về phía Triệu Thụy đều như bị huyết nguyệt thôn phệ, trong chớp mắt đã biến mất không thấy đâu!
Hai mươi mấy tu hành giả Thần Đạo giáo đều không khỏi trợn tròn mắt, sắc mặt đại biến.
Bọn chúng vạn vạn lần không ngờ thế công như thủy triều lại bị một đao của đối thủ làm cho tan rã!
Sự cường hãn mà người mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện này triển hiện ra thật vượt xa lắc dự liệu của chúng!
Trong khi bọn chúng còn đang kinh ngạc vô cùng, vầng huyết nguyệt hết sức bén nhọn ấy đã mang theo tiếng rít tử thần quét ngang qua người chúng.
Tiếng kêu thảm thê lương liền vang lên khắp nơi, liên miên bất tuyệt.
Mưa máu đầy trời bay tung tóe, rơi đầy mặt đất.
Hai mươi mấy tu hành giả Thần Đạo giáo đó cơ hồ hơn nửa đã bị một đao của Triệu Thụy chém làm hai, chỉ có mấy tên tương đối may mắn, sớm thấy thời cơ, may mắn tránh thoát một kiếp.
Thấy đồng bạn chết thảm, mấy tên còn sống sót đó cũng không còn nửa điểm đấu chí, kinh hoàng thất thố kêu gào lên, vội vàng điên cuồng lăn lê bò càng trên mặt đất chạy trốn, hận không thể rời xa tử thần mang mặt nạ bạc này càng xa càng tốt.
Triệu Thụy cũng không đuổi theo, mục tiêu của hắn chỉ là miếng đá của nhung vu mà thôi.
Hắn đấm vỡ lồng kính cứng bao bên ngoài miếng đá, chuẩn bị thu lấy nó.
Mắt thấy sắp chạm vào được miếng đá, một đám sương mù màu đen mang lực lượng cuồng mãnh tuyệt luân đột nhiên từ xa bắn tới, đánh nát bức tường viện bảo tàng, trong chớp mắt đã đánh tới trước mặt hắn.
Triệu Thụy giật nảy mình, không lấy miếng đá nữa, vội vàng lui về sau tránh né.
Luồng hắc vụ đó như tên rời cung, bắn sát qua bên người hắn, lại bắn nát bức tường sau lưng hắn, rồi biến mất trong màn đêm, khí lưu nóng bỏng mà luồng hắc vụ mang lại quất lên mặt Triệu Thụy bỏng rát.
Triệu Thụy còn chưa kịp thở, luồng sương mù thứ thai đã bắn tới như rắn độc, mang theo tiếng rít sắc bén bắn tới trước mặt hắn!
Uy lực của mũi tên sương mù này cực kì cuồng mãnh, nếu như bị bắn trúng, tuyệt đối sẽ tan xương nát thịt!
Triệu Thụy không kịp tránh né, chỉ đành vội vàng đưa Thị Huyết ma đao chắn trước mặt, thử chận lại.
“Ầm!”
Mũi tên sương mù màu đen đập lên Thị Huyết ma đao của hắn.
Lực xung kích to lớn hất hắn bay thẳng ra sau, nặng nề đập lên vách tường, đập một hình người rõ ràng trên vách tường, gạch đá vỡ vụn rơi ào ào lên người Triệu Thụy.
Triệu Thụy quỳ một gối trên đất, dùng ma đao chống đỡ trọng lượng thân thể, nặng nề thở dốc, thần tình thống khổ.
Hắn chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình như bị lực xung kích to lớn ép nát, máu tươi lấp kín cổ họng, hơi dùng sức liền phun ra.
Nếu không phải Thị Huyết ma đao đỡ giùm hắn đại bộ phận lực lượng, nếu như trong tay hắn cầm là một pháp khí bình thường, một kích vừa rồi đã đủ khiến hắn tan xương nát thịt, hồn phi phách tán!
“Đáng chết thật! Là ai?”
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn về phía bắn ra sương mù.
Một người thân mặc áo bào rộng màu trắng, đầu đội mũ cao màu trắng, mi tâm có hai chấm đỏ, lơ lửng trên không trung.
Tay trái hắn cầm một cây trường cung màu đen, tay phải hắn hút miếng đá của linh vu vào tay.
Khí tức cường đại mà lạnh lẽo từ trên người hắn tán phát ra, giống như vô số xúc tu màu đen múa may trong không trung, tạo cho người ta một cảm giác áp bách mạnh mẽ.
“Thanh Nguyên Bình Thành! Lại là Thanh Nguyên Bình Thành! Thằng cha này không phải bị Xích Hỏa lão yêu dẫn đi rồi sao? Sao lại quay về rồi?” Cơ bắp trên mặt Triệu Thụy hơi co rút lại một cái.
“Xem ra, ta còn trở về kịp.” Giọng âm lãnh của Thanh Nguyên Bình Thành từ bên ngoài bay vào “Ngươi là tu chân giả vẫn luôn đối đầu với chúng ta chứ gì. Khặc khặc, lại khiến người dụ ta ra, may là ta cảm thấy có chút bất thường, nhanh chóng quay về, nếu không, miếng đá của nhung vu đã rơi vào tay ngươi rồi! Bây giờ ngươi còn chạy đâu được nữa?”
Triệu Thụy cắn răng, hắn quả thật đã đánh giá thấp đối thủ, không ngờ đối phương lại nhạy bén như vậy, nhận ra kế hoạch của hắn giữa chừng, kịp thời quay về, khiến hắn một phen uổng công.
Hắn nhìn miếng đá của nhung vu trong tay Thanh Nguyên Bình Thành một cái.
Kiện bảo vật này đã từng sắp chạm vào tay, nhưng bây giờ lại trở thành xa xôi thế, dường như bị một ngọn núi cao lớn chắn ngang.
Triệu Thụy hít sâu một hơi, nỗ lực nuốt ngụm máu trong cổ họng mình xuống.
Thực lực trước mắt của hắn chỉ tương đương với Xuất Khiếu kì tu chân giả, so với Thanh Nguyên Bình Thành thì kém hơn cả một tầng.
Đối mặt với tu chân giả Phân Thần kì này, không có cơ hội thắng nào!
Nếu như bây giờ bỏ qua miếng đá của nhung vu, lập tức chạy đi, có lẽ còn vài phần hi vọng sống sót.
“Tên mang mặt nạ bạc, giao hai kiện bảo vật ngươi cướp từ trong tay Thần Đạo giáo ra đây! Ta cho ngươi chết toàn thây!” Thanh Nguyên Bình Thành chậm chạp bay lên cao, từ trên cao nhìn xuống Triệu Thụy, khuôn mặt đẹp trai bị sát khí vặn vẹo thành hung dữ vô cùng, giống như cương thi khát máu, làm người ta nổi da gà “Nếu không, ta triệu hoán thức quỷ từ dị giới về, lột sống da của ngươi làm kỷ niệm!”
“Thật sao?”
Triệu Thụy hung hăng cười, phần quật cường ẩn nấp trong đáy lòng đã lâu đột nhiên nổi lên, giống như nước lũ tuôn ra từ đáy lòng, ý tưởng bỏ chạy biến đi đâu mất.
Hắn cắn răng, chăm chú nhìn Thanh Nguyên Bình Thành, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, là bất luận thế nào cũng phải đoạt miếng đá của nhung vu từ trong tay Thanh Nguyên Bình Thành trở về!
Trong cổ họng Triệu Thụy phát ra tiếng gầm gừ như dã thú, dùng lực đạp lên mặt đất, cả người bay lên cao, nắm chặt Thị Huyết ma đao, xông về phía Thanh Nguyên Bình Thành!
Đồng thời, Đệ nhị nguyên thần cũng được hắn thả ra ngoài.
Đệ nhị nguyên thần giống như yêu ma ngẩng đầu phát ra một tiếng rống rung trời, từ bên hông đập tới Thanh Nguyên Bình Thành.
“Chó cùng cắn giậu!”
Thanh Nguyên Bình Thành mỉa mai nhếch miệng, lộ ra một nụ cười dữ tợn, hắc sắc trường cung ngắm chuẩn Triệu Thụy, một đám hắc vụ mang theo khí hủ thi dày đặc từ bốn phương tám hướng tụ tập trên cung, hình thành hai mũi tên sương mù màu đen.
“Hoàng tuyền thi vụ tiễn!”
Thanh Nguyên Bình Thành ngâm tụng một tiếng chú văn.
Tiếng dây cung vang lên, hai mũi vụ tiễn bắn ra, mang theo tiếng rít phá không, phân làm hai hướng bắn vào Triệu Thụy và Đệ nhị nguyên thần.
Một tiếng :”vù” nhẹ vang lên, một mũi vụ tiễn dễ dàng bắn xuyên qua thân thể đệ nhị nguyên thần.
Thân thể to lớn tới ba mét của đệ nhị nguyên thần bỗng rung lên một cái, rồi ngân quang lấp lánh toàn thân bỗng ảm đạm, thân thể liền co nhỏ lại, sau cùng biến thành tiểu yêu ma cao một thốn, nhếch nhác bay về đan điền Triệu Thụy.
Trong khi Đệ nhị nguyên thần bay về, mũi Hoàng tuyền thi vụ tiễn thứ hai đã bắn tới gần Triệu Thụy.
Sắc mặt Triệu Thụy không khỏi hơi biến đổi, không ngờ một mũi tên của Thanh Nguyên Bình Thành lại khiến đệ nhị nguyên thần của hắn trọng thương.
Uy lực của Hoàng Tuyền thi vụ tiễn này thực quá khủng bố!
Hắn vốn đã thụ thương, không dám ngạnh tiếp nữa, vội vàng vặn người, thi triển hết chiêu số toàn thân, toàn lực tránh né, cuối cùng tránh thoát mũi vụ tiễn đó.
“Hừ, vận khí không tệ, lại tránh thoát được. Vậy thử cái này.” Thanh Nguyên Bình Thành hừ lạnh một tiếng, ngưng tụ thi vụ.
Trên trường cung của hắn lại hiên ra năm mũi Hoàng Tuyền thi vụ tiễn!
Thanh Nguyên Bình Thành đã nhìn ra thực lực của người mang mặt nạ bạc yếu hơn hắn rất nhiều, tránh một mũi tên đã hết sức cật lực, bây giờ năm mũi cũng bắn ra, hắn tin sẽ hoàn toàn bắn chết người mang mặt nạ bạc này!
“Vù” một tiếng, năm mũi Hoàng Tuyền thi vụ tiễn từ năm phương hướng bắn về phía Triệu Thụy, không chừa một góc chết nào.
Thế nhưng, trong chớp mắt Thanh Nguyên Bình Thành bắn ra Hoàng Tuyền thi vụ tiễn, Triệu Thụy bỗng lật cổ tay một cái, khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển ra Thuấn gian di động.
Trong không gian chấn động, Triệu Thụy dễ dàng tránh thoát năm mũi Hoàng Tuyền thi vụ tiễn, vượt qua khoảng cách với Thanh Nguyên Bình Thành, tới sau lưng hắn.
Triệu Thụy nắm bắt thời cơ rất tốt, Thanh Nguyên Bình Thành mới vừa bắn tên ra, căn bản chưa kịp ngưng tụ lại thi vụ tiễn.
Đây chính là cơ hội nhập nội cuối cùng!
Triệu Thụy bình tĩnh trút hết chân khí vào Thị Huyết ma đao, không hề hé răng hung hăng chém xuống Thanh Nguyên Bình Thành.
“Thuấn gian di động!”
Thanh Nguyên Bình Thành giật mình, không ngờ người mang mặt nạ bạc lại thi triển ra pháp thuật cổ quái này,.tránh thoát một kích tất sát của hắn!
Bất quá hắn kinh nhưng không loạn, trên mặt lại lộ ra vẻ giễu cợt.
“Ngươi cho rằng bằng vào chút âm mưu ngụy kế này của ngươi có thể đả thương được ta sao! Vậy ngươi cũng xem thử chênh lệch thực lực giữa hai ta!”
Trong cổ họng Thanh Nguyên Bình Thành bỗng phát ra một tiếng rít cao vút, uy áp cường đại vô cùng từ trên người hắn tán phát ra, khuấy động khí lưu quanh hắn thành một vòng xoáy.
Thị Huyết ma đao của Triệu Thụy một kích thẳng tới, lại bị khí lưu đảo loạn, lệch khỏi phương hướng.
Thanh Nguyên Bình Thành hung hăng cười, quát lớn: “Chết đi!”
Hắc sắc trường cung trong tay hắn trong chớp mắt phát ra hắc sắc quang mang (?) rực rỡ, một mũi Hoàng Tuyền thi vụ tiễn thể tích bành trướng gấp mười lần nhanh chóng ngưng tụ rồi bắn ra như chớp, trùng trùng đập lên người Triệu Thụy!
Trên mặt Thanh Nguyên Bình Thành lộ ra nụ cười thắng lợi, một kích ngưng tụ toàn bộ lực lượng của hắn này, cho dù một ngọn núi cao cũng phải hóa thành hạt cát, người mang mặt nạ bạc thực lực kém hắn một khoảng này tuyệt đối bị đập cho nát bét!
Thế nhưng, trong sát na vụ tiễn tiếp xúc thân thể Triệu Thụy, Thiên Thanh huyền quang giáp trên người hắn bỗng phát ra quang mang chói mắt màu xanh da trời, chú văn màu đỏ sẫm trên giáp như sống động, xoay chuyển nổi lên, ngăn cạnh vụ tiễn, tầng tầng chặn đường tiến của vụ tiễn!
Một tiếng “ầm” vang lên, mũi Hoàng Tuyền thi vụ tiễn đó nổ tung ra, thi vụ màu đen dày đặc phân tán. Người mang mặt nạ bạc lại không bị một kích cường đại này biến thành mảnh vụn, chỉ rên rỉ một tiếng, thân thể lắc lư một cái.
Trên mặt Thanh Nguyên Bình Thành lộ ra vẻ khó tin, kết quả này ra quá xa khỏi dự liệu của hắn!
Theo đạo lý, với thực lực người mang mặt nạ bạc thể hiện ra,, không thể chịu nổi một kích toàn lực này.
Vì sao Hoàng Tuyền thi vụ tiễn bắn lên người hắn lại không giết chết hắn?
Thanh Nguyên Bình Thành kinh ngạc trong khoảnh khắc, đột nhiên tỉnh ngộ.
“Thiên Thanh huyền quang giáp! Trên người ngươi mặc Thiên Thanh huyền quang giáp của Mạt Đại nhung vu!”
“Không sai! Ngươi coi thường quá rồi!”
Triệu Thụy cắn răng, cố gắng chịu đựng máu tươi đã trào lên tới miệng, lạnh lùng phun ra hai chữ, Thị Huyết ma đao trong tay đột phá loạn lưu, hung hăng chém lên cánh tay phải hắn.
Thanh Nguyên Bình Thành kêu thảm một tiếng, phòng ngự cuối cùng cũng bị đột phá, tay phải bị Triệu Thụy chặt thành hai khúc, xương cốt gãy nát, chỉ có da là còn dính lại.
Miếng đá của nhung vu nắm trên tay phải hắn cũng rơi xuống đất.
Triệu Thụy cướp lấy miếng đá của nhung vu nhanh như chớp, cười lớn một tiếng, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, đầu cũng không quay lại xông ra ngoài viện bảo tàng.
Thiên Thanh huyền quang giáp tuy tiêu trừ bảy thành công kích của Thanh Nguyên Bình Thành, nhưng ba thành lực công kích còn lại cũng tạo thành thương hại lớn cho hắn!
Đây là thực lực khủng bố của Phân Thần kì tu chân giả, hắn không còn năng lực chiến đấu tiếp nữa!
Thanh Nguyên Bình Thành thấy Triệu Thụy muốn chạy, vội vàng đuổi theo, không ngờ Triệu Thụy khởi động Không Gian Thần Trạc, thuấn gian di động, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Thanh Nguyên Bình Thành cầm cánh tay bị thương, nhìn bóng lưng Triệu Thụy đi xa, lại nhìn thi thể đầy đất và viện bảo tàng thủng vỡ te tua, cuồng nộ tới mức tóc trên đầu cơ hồ cũng dựng đứng cả lên!
Kế hoạch hắn bố trí kĩ càng thế này, hắn có được thực lực cường đại thế này, lại trơ mắt nhìn người mang mặt nạ bạc cướp miếng đá của nhung vu chạy đi!
Đây đúng là kì sỉ đại nhục!
Nếu để truyền ra ngoài, hắn đúng là không còn mặt mũi ở trong Y Thế thần cung!
Vì sao lại thế này?
Vì sao lại ra loại kết quả này!
Thanh Nguyên Bình Thành ngầng đầu điên cuồng rống lên, tức giận thiếu điều phun ra một ngụm máu tươi!
Hắn vốn muốn dùng miếng đá cổ đại này làm mồi câu dụ địch nhân ra, đoạt lại bảo vật của nhung vu bị mất.
Thế nhưng, điều khiến hắn vạn vạn lần không ngờ được là, không chỉ không đoạt lại được hai kiện bảo vật, mà miếng đá của nhung vu dùng làm mồi nhử cũng bị đối phương cướp đi mất!
Y Thế đại thần quan đã căn dặn hết sức trịnh trọng, miếng đá của nhung vu này là dị bảo, liên hệ đến cả tương lai của Thần Đạo giáo, tuyệt đối tuyệt đối không thể sơ sót nửa điểm, phải mang về hoàn hảo vô khuyết!
Hắn cũng từng lập lời thề, vô luận thế nào cũng phải bảo đảm an toàn của miếng đá này.
Thế nhưng, bây giờ hắn lại làm mất miếng đá của nhung vu rồi!
Hơn nữa hắn còn trơ mắt nhìn người mang mặt nạ bạc cướp miếng đá đi!
Cái này làm sao báo cáo với Y Thế đại thần quan!
Thanh Nguyên Bình Thành đần độn đứng ngay giữa viện bảo tàng, trên mặt xanh mét một màu.
Tổn thất nhiều thành viên Thần Đạo giáo như vậy, tốn nhiều tâm cơ bố trí tầng tầng cạm bẫy, cuối cùng lại đem đá đập vào chân mình, điều này khiến hắn vô luận thế nào cũng không tiếp nhận nổi!
Hắn chỉ cảm thấy phiền muộn và cuồng nộ không cách nào giải trừ chất chồng trong ngực hắn, mà càng chất càng nhiều, cơ hồ muốn xông ra khỏi lồng ngực hắn!
Sát khí và sát cơ kịch liệt tràn ra từ trên người hắn, lấp đầy từng ngóc ngách trong đại sảnh.
Những thành viên Thần Đạo giáo đuổi về từ bên ngoài thấy Thanh Nguyên Bình Thành phẫn nộ muốn điên đều không khỏi khiếp sợ trong lòng, câm như hến, không dám lên tiếng, tránh kích thích thủ lĩnh biến mình thành đối tượng tiết hận, chết không có đất chôn.
“Tên mang mặt nạ bạc đáng chết! Ta muốn lôi ngươi ra! Cho dù lật tung cả Tân Dương này lên, ta cũng phải lôi ngươi ra! Sau đó cắt vụn từng dao, cho thức quỷ ăn!”
Thanh Nguyên Bình Thành nghiến răng nghiến lợi phát lời thề độc.