Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện Vi Hồng, nằm ở khu phồn hoa của thành phố Liên Đảo, là một bệnh viện tư nhân đỉnh cấp.

Bệnh viện không chỉ có thiết bị y tế hoàn mĩ tiên tiến nhất trong đại đô thị quốc tế này, mà còn có rất nhiều những bác sĩ ưu tú nhất.

Ở Liên Đảo, không có bất cứ bệnh viện nào có danh khí so được với bệnh viện Vi Hồng.

Thậm chí trên quốc tế, bệnh viện Vi Hồng cũng thanh danh hiển hách.

Nhà đầu tư lớn nhất của bệnh viện đỉnh cấp này, chính là Vi thị gia tộc.

Thậm chí có người nói, bệnh viện Vi Hồng là bệnh viện tư nhân của Vi gia.

Vi Sở Chi lúc này đang được điều trị trong phòng bệnh sang trọng của bệnh viện Vi Hồng.

Hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.

Lãnh đạo cao nhất của Vi gia, Vi lão thái gia, cho tới cha của Vi Sở Chi đều đứng ở ngoài phòng, thông qua cửa kính, nhìn Vi Sở Chi toàn thân cắm đầy ống dẫn, sắc mặt thập phần khó coi.

“Tên Lệ Ngân đả thương Vi Sở Chi đó, còn chưa tìm thấy sao?” Vi lão thái gia sầm mặt hỏi.

“Chưa.” Vi Hiền mặt trầm như nước.

Vi Sở Chi là con của hắn

Bây giờ lại nằm trong bệnh viện, xương cốt toàn thân nát gần một nửa, đang được cấp cứu. Cũng không biết sau này có thể hoàn toàn bình phục được không.

“Tới một chút manh mối cũng không có?” Vi lão thái gia lại hỏi một câu.

“Tạm thời không có.”

“Đồ vô dụng!” Vi lão thái gia chống gậy, đột nhiên nặng nề hừ một tiếng, mắng: “Liên Đảo lớn như vậy, ngươi tìm một đêm, tới một cái manh mối cũng tìm không thấy!”

Vi Hiền căm tức nói: “Ba. Con cơ hồ động viên toàn bộ lực lượng trong gia tộc, quan hệ trong hắc bạch lưỡng đạo, nhất tề tìm kiếm Lệ Ngân. Thế nhưng, tên khốn ấy giống như là bốc hơi trên nhân thế vậy, hoàn toàn không thấy tung tích! Chuyện này quả thật khiến người ta cảm thấy kỳ quái! Con hoài nghi là Hồ gia giữ Lệ Ngân, có thể giấu một người kín như vậy, ngoại trừ Hồ gia ra không còn một thế lực nào có thể làm được nữa!”

“Thật sao?” Ngón tay cái của Vi lão thái gia nhẹ nhàng vuốt trên đầu rồng của cây gậy, không tỏ rõ ý kiến “Trái lại ta được một tin tức. Lệ Ngân đó từng xuất hiện ở sòng bạc Duy Ni, hơn nữa còn thắng tới hai ngàn vạn.”

“A?” Vi Hiền rất bất ngờ “Ý của ba là… tên khốn đánh Vi Sở Chi bị thương đó không phải do Hồ gia phái ra?”

“Có lẽ không phải.” Vi lão thái gia nhìn Vi Sở Chi nằm trong phòng bệnh, không thèm quay đầu lại nói.

“Vậy vì sao hắn lại giúp Hồ gia, đối đầu với chúng ta?”

“Cái này… đại khái chỉ có chính Lệ Ngân mới biết được! Thằng cha đó là nhân vật nguy hiểm, đổ thuật cao minh, võ lực cường hãn, phải tìm ra để tiêu diệt một cách nhanh nhất!” Vi lão thái gia gõ gõ cây gậy xuống đất, lãnh khốc nói “Ngoài ra, ngươi phải cắn chặt không bỏ, rằng Lệ Ngân là người của Hồ gia, bức Hồ Kinh Vĩ giao người ra!”

“Vì sao?”

“Như vậy, chí ít Vi gia chúng ta còn có chút lý lẽ, nếu không, với tính cách của Hồ Kinh Vĩ, nhất định sẽ không bỏ qua cho Vi Sở Chi.” Vi lão thái gia nói tới đây, ngừng lại, đột nhiên nâng cao giọng điệu, nghiêm khắc nói: “Thằng nhóc Sở Chi đó đã bị vợ chồng ngươi nuông hư rồi! Nó gây ra tai họa tày trời, không chỉ hại chính mình, mà còn liên lụy tới cả gia tộc! Từ nay về sau ngươi phải giáo dục Sở Chi cho tốt, rõ chưa!”

Vi Hiền thấy cha nổi giận, nào dám mở miệng, vội vàng vâng vâng dạ dạ gật đầu khen phải.

Một đoạn thời gian sau đó, thành phố Liên Đảo bên ngoài vẫn bình thường nhưng bên trong thì căng thẳng, không khí tương đối khẩn trương.

Bất quá, du khách bình thường thậm chí cả thị dân bình thường đều không cảm giác được, chỉ có những nhân sĩ khứu giác linh mẫn mới phát hiện ra dưới sự bình tĩnh có dòng chảy ngầm.

Triệu Thụy cũng cảm thấy công tác bảo vệ an ninh của sòng bạc nghiêm mật hơn bình thường rất nhiều, ngoài ra, hắn cũng nghe nói Vi gia đang toàn lực tìm kiếm nam tử tên là Lệ Ngân, xem ra chính là mình biến hóa ra.

Triệu Thụy tịnh không để ý, bởi vì hắn biết, mấy người đó không thể tìm tới mình nổi.

Trái lại Mễ Văn tâm thần bất an hẳn mấy ngày. Cô luôn hoài nghi Triệu Thụy có liên quan với chuyện này, nhưng nhất thời lại không có chứng cứ xác thực, chỉ đành lo lắng phấp phỏng, nhưng trước sau vẫn không cách gì xác minh.

Loáng cái đã qua sáu ngày, bầu không khí trong thành phố Liên Đảo vẫn khẩn trương như cũ, Triệu Thụy vẫn đi làm như thường, không có bất cứ thứ gì khác lạ.

Hôm nay nhận ca buổi chiều xong, hắn theo lệ tới đổ khu mình quản lý, tiến hành tuần tra, đột nhiên nhìn thấy một trung niên nam tử năm mươi mấy tuổi đen thui ốm nhom, đầu tóc rối bù đang ngồi chơi bài ở bàn 21.

“Này, lão Chu, lại gặp rồi.” Triệu Thụy mỉm cười chào người trung niên đó. Trung niên được Triệu Thụy gọi là Lão Chu đó tên là Chu Bính, là khách quen của sòng bạc Duy Ni.

Ông ta mỗi tháng đều tới sòng bạc Duy Ni, ở lại từ một tuần tới nửa tháng.

Khác với khách bình thường là ông ta chỉ chơi ở bàn 21, tuyệt đối không đụng tới hạng mục khác.

Bởi vì, đánh bạc đối với ông ta mà nói, là một công việc, chứ không phải trò giải trí.

Chu Bính đổ thuật tinh thông, giỏi tính toán, mỗi tháng đều có thể thắng từ sòng bạc Duy Ni mười vạn USD.

Ông ta có khả năng tự chủ rất cao, vừa thắng tới con số mười vạn liền rời khỏi sòng bạc, tuyệt đối không ở lại lâu hơn.

Sòng bạc Duy Ni tịnh không xếp Chu Bính vào sổ đen, trái lại còn an bài cho ông ở một gian phòng đỉnh cấp trong làng du lịch, cho ông sử dụng lâu dài.

Một là vì, Chu Bính trước giờ không gian lận, hoàn toàn nhờ vào tính toán tinh chuẩn cho tới kinh nghiệm phong phú mà thắng tiền.

Thứ hai là Chu Bính mỗi lần thắng tịnh không nhiều, không có ảnh hưởng quá lớn tới thu nhập của sòng bạc.

Có lúc, nuôi một hai người khách như vậy lại có lợi cho thanh danh của sòng bạc.

Sự thật, hạng như Chu Bính, các con bạc chuyên nghiệp trà trộn trong các sòng bạc, ở bất cứ thành phố cờ bạc nào cũng đều tịnh không hiếm thấy.

Chu Bính ở Liên Đảo cũng tính là tiểu hữu danh khí.

Do ông ta thường đánh bạc ở khu Triệu Thụy phụ trách, cho nên Triệu Thụy tương đối quen thuộc với ông.

“Chà, Triệu kinh lý, nửa tháng không gặp, ngươi lại đẹp hơn rồi.” Chu Bính cười ha ha đáp một câu, rồi làm bộ vô ý hỏi “Đúng rồi, sao ta lại cảm thấy hình như bảo vệ an ninh trong sòng bạc nghiêm mật hơn trước?”

“Đó chẳng phải là vì an toàn cho những khách khứa trong sòng bạc Duy Ni như các ông sao. Đối với chúng tôi, khách hàng chính là thượng đế.” Triệu Thụy cười đáp.

“Thật sao?” Chu Bính đương nhiên không tin, bất quá thấy Triệu Thụy kín mồm kín miệng, bèn bỏ qua ý định truy hỏi tới cùng, bắt đầu tán gẫu thiên nam địa bắc với Triệu Thụy.

Nói đi nói lại, Chu Bính chuyển đề tài lên người Hồ Lâm, bắt đầu lấy quan hệ giữa Triệu Thụy và Hồ Lâm ra làm trò cười, nói Triệu Thụy tướng mạo không tệ, người lại tài giỏi, còn được Hồ gia đại tiểu thư tán thưởng, nói không chừng có ngày trở thành rể quý của Hồ gia cũng chưa biết chừng.

Mấy đổ khách xung quanh cũng nhao nhao cười phụ họa.

“Lo chơi bài của ông đi, lão Chu, cẩn thận họa từ miệng ra, bị đại tiểu thư nghe được.” Triệu Thụy nhắc nhở một câu, bây giờ lại thời điểm không bình thường, tai vách mạch rừng, nếu như bị người ta đồn lên trên, ít nhiều gì cũng có phiền phức.

“Công tác hôm nay của ta đã kết thúc rồi.” Chu Bính rời bàn đánh bạc, rút điếu thuốc, vừa hút vừa nói “Còn nữa, ta chỉ nói đùa với ngươi thôi, có gì đâu mà lo. Chẳng lẽ Hồ gia ăn thịt ngươi được sao? Những đại nhân vật họ sẽ không thèm so đo với lũ tôm tép chúng ta đâu.”

“Đúng. Đùng.” Triệu Thụy cười gật đầu lia lịa, phụ họa “Quan trọng nhất là, người ta cũng không thể nhìn trúng ta. Cho nên ta không cần mơ giấc mộng đẹp đó.”

Chu Bính cười lớn: “Ngươi cũng tự biết mình đấy.”

Hai người đang cười đùa ở đó, đột nhiên phía sau có người ho một tiếng.

Hai người quay đầu lại nhìn, chính là Hồ Lâm đã tới sau lưng không biết từ lúc nào, bảy tám bảo vệ vây cô vào giữa.

Hồ Lâm đại khái nghe được đối thoại giữa hai người, trên khuôn mặt không có nửa điểm biểu tình, mấy bảo vệ thì hung ác trừng trừng nhìn Triệu Thụy và Chu Bính.

Hồ Lâm một mình trầm mặc trong phòng mấy ngày, khó khăn lắm mới hơi bình phục một chút tâm tình, đi ra ngoài thư giãn, liền gặp hai người lấy Hồ Lâm làm trò cười, vạn nhất đụng tới tâm sự của Hồ Lâm, vậy ai chịu trách nhiệm cho nổi?

Mấy khách đánh bạc vừa rồi còn đùa bỡn, thấy tình hình của Hồ Lâm hơi bất thường, liền im hơi lặng tiếng, lặng lẽ lui lại.

Triệu Thụy thì không khỏi lộ ra nụ cười khổ, lần này đúng là tai bay vạ gió rồi.

Hắn đang chuẩn bị mở miệng giải thích cho mình, Hồ Lâm đột nhiên lạnh lùng cất tiếng: “Các ngươi biến khỏi sòng bạc ngay cho ta, từ nay về sau không ai được tiến vào sòng bạc của gia tộc ta một bước!”

Sắc mặt Chu Bính hơi biến đổi, không ngờ chuyện đùa vừa rồi lại bị Hồ Lâm nghe được, hơn nữa còn khiến cô sinh ra phản ứng kiểu này!

Triệu Thụy lại hoàn toàn dự liệu tới phản ứng của Hồ Lâm. Hắn nhún nhún vai, không nói gì, bước qua bên cạnh Hồ Lâm, đi ra khỏi sòng bạc.

Hồ Lâm nhìn theo bóng lưng của hắn, đột nhiên như nhớ lại gì đó, hơi biến sắc mặt.

“Chờ một chút!” Cô đột nhiên kêu Triệu Thụy.

“Lâm tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì?” Triệu Thụy xoay người lại, hỏi.

Hồ Lâm không nói gì, rẽ đám bảo vệ, đi thẳng tới cạnh Triệu Thụy, cẩn thận đánh giá hắn một hồi, đột nhiên nhào vào lòng Triệu Thụy, ôm lấy hắn thật chặt, đồng thời hai tay vuốt khắp nơi trên người Triệu Thụy, mờ ám dị thường!

“A!”

Bảo vệ của Hồ Lâm, nhân viên công tác trong sòng bạc, còn có khách đánh bạc gần đó, mỗi người đều trợn tròn mắt, há to miệng, trên mặt lộ vẻ khó lòng tin nổi!

Đặc biệt là Chu Bính và mấy lão khách vừa rồi đừa giỡn với Triệu Thụy, càng giống như bị sét đánh, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

Vừa rồi Hồ Lâm cau có lạnh lùng với Triệu Thụy, sao bỗng nhiên trở nên nhiệt tình như vậy!

Thay đổi này không khỏi quá lớn đi!

Còn có, Lâm tiểu thư không phải nổi tiếng là lesbian hay sao, sao đột nhiên hứng thú với Triệu Thụy như vậy?

Tuy nói Triệu Thụy thập phần ưu tú, nhưng Lâm tiểu thư chính là thiên kim tiểu thư giàu có xinh đẹp nhất trong xã hội thượng lưu của Liên Đảo, người theo đuổi nhiều như cá lòng tong mùa nước nổi a! Sao lại nhìn trúng một kinh lý đổ khu bình thường dưới đáy xã hội như vậy?

Địa vị xã hội của hai người không khỏi cách nhau quá xa đi!

Các loại ánh mắt thèm muốn, ganh ghét, kinh ngạc, nghi hoặc từ bốn phương tám hướng bắn tới, rơi lên người Triệu Thụy, cơ hồ tất cả những người thấy một màn này đều cảm thấy bất khả tư nghị, đều cho rằng vận cứt chó trên trời rơi xuống, đụng lên người thằng cha Triệu Thụy này!

Triệu Thụy ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp của Hồ Lâm, nhưng lại không cảm thấy nửa điểm may mắn, trái lại âm thầm kêu khổ.

Hắn hết sức rõ ràng, Hồ Lâm tuyệt đối không phải có hảo cảm gì với hắn mà làm ra hành động bất ngờ như vậy.

Trái lại, Hồ Lâm bây giờ chỉ sợ đã cắn gãy răng, chuẩn bị đem hắn lột da rút gân, ăn thịt uống máu rồi.

Bởi vì, Hồ Lâm đã sinh hoài nghi với thân phận của hắn!

Hành động này chính là đang xác nhận thân phận của hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK