Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Chấn Vũ và Liêu Luân mang đầy mình thương tích và đầy bụng oán độc trở về nhà, đến buổi chiều cũng bỏ không học.

Hai người đã có ước định, nhất định phải đòi lại mặt mũi, nhất định phải trả thù Triệu Thụy thật hung ác, làm cho hắn thê thảm vô cùng, mới có thể phát tiết nỗi hận trong lòng.

Hồ Tề tuy bị dọa không nhẹ, nhưng vì không chịu thương hại gì, cho nên đối với sự báo thù có chút chần chừ.

Sự bưu hãn hung ngoan mà Triệu Thụy triển hiện ra thực khiến hắn ấn tượng quá sâu sắc, một khi nhớ tới cảnh cáo cuối cùng của Triệu Thụy phát ra, trong lòng hắn không khỏi có chút phát lạnh, hắn không biết mình có nên tiếp tục đi chung một bọn với tụi Hoàng Chấn Vũ và Liêu Luân không.

Xem xét suy nghĩ thật lâu, hắn cuối cùng vẫn quyết định tạm thời bàng quan, nếu như Hoàng Chấn Vũ và Liêu Luân có thể báo thù thành công, đó tự nhiên là quá tốt, nếu như không, vậy coi như dù có hắn phụ vào cũng không mang lại bất kì tác dụng gì, trái lại còn dẫn lửa thiêu thân, hoàn toàn không cần thiết phải thế.

Hoàng Chấn Vũ rời khỏi tiệm, bắt xe tới thẳng xí nghiệp mà ba hắn quản lý, xin ba hắn giúp đỡ.

Cha của Hoàng Chấn Vũ, Hoàng Thiên Thành, là một lão tổng của một xí nghiệp quốc gia ở Đông Hồ, công nhân viên dưới tay hơn vạn, xí nghiệp mỗi năm nộp một lượng thuế lớn cho chính phủ thành phố Đông Hồ, được coi là một tài nguyên lớn của chính quyền thành phố.

Hơn nữa, Hoàng Thiên Thành bản thân thuộc thành phần quan chức của thành phố, lại giỏi kết giao quyền quý, lăn lộn trong quan trường Đông Hồ tới mức nổi gió nổi sóng.

Hắn thậm chí còn dùng hết thủ đoạn, kiếm lấy một điểm quan hệ với phó tỉnh trưởng về hưu ở Đông Hồ Mục Vĩnh Cường, chính vì như vậy, không ít người cho rằng, Hoàng Thiên Thành sau này có không gian phát triển rất lớn, cố gắng nịnh bợ.

Hoàng Chấn Vũ do có hậu thuẫn cường đại như vậy, cho nên mới dám hoành hành vô kị trong trường học, mới dám phóng xuất cuồng ngôn, đòi báo thù Triệu Thụy.

Hắn tới xí nghiệp của ba, điên cuồng chạy thẳng một lèo, trực tiếp xông thẳng vào phòng làm việc của tổng tài.

Hoàng Thiên Thành lúc này đang gọi điện tới một đám bạn làm sinh ý, nói một vụ làm ăn, đang lúc hứng thú nồng nàn, hốt nhiên nhìn thấy đứa con mũi xanh mặt sưng xông vào, liền giật nảy mình.

Hắn đến sinh ý cũng không thèm nói nữa, xin lỗi rồi ngắt điện thoại, gọi Hoàng Chấn Vũ lại, kiểm tra thương thế.

“Con làm sao lại thành thế này? Là vì sao vậy?”

“Ba! Con bị người ta đánh!” Hoàng Chấn Vũ lớn giọng nức nở gào khóc “Mũi bị đánh vỡ hết rồi! Chảy thật nhiều máu! Mặt cũng bị đánh sưng rồi!”

Liền đó, hắn lại vén áo lên, chỉ những vết thương trên người nói: “Con còn bị người ta dùng ghế ngồi máy tính đập thật nhiều lần! Ba xem, những chỗ này đều bị thương!”

Hoàng Thiên Thành vừa nhìn liền bừng bừng nổi giận, nhà hắn ba đời đơn truyền, chỉ có một con thế này, từ nhỏ đến giờ trân quý vô cùng, đừng nói gì đánh, đến lớn giọng quát mắng cũng rất rất ít.

Không ngờ là, hôm nay đứa con lại bị người ta đánh ra cái dạng này!

Hoàng Thiên Thành trong lòng phẫn nộ và oán hận cơ hồ đã đến cực điểm, tròng mắt thiếu chút phun lửa ra, hắn mặt mày xanh xám hỏi: “Ai đánh con! Ai dám đánh con thành thế này!”

“Một giáo viên trẻ họ Triệu dạy lớp mười trường con!” Hoàng Chấn Vũ nhào vào lòng cha, bắt đầu tuôn ra một tràng những lời dối trá “Vào lúc giữa trưa con rảnh rỗi không có chuyện gì, liền vào tiệm lên mạng. Ai biết, một giáo viên hoàn toàn không dạy lớp con, chạy đến bắt người. Bắt người thật ra cũng được đi, nhưng hắn còn nói rất khó nghe, con không chịu nổi bèn cãi lại hai câu, kết quả bị hắn đánh thành thế này! Không chỉ có con, Liêu Luân cũng bị hắn đánh nữa!”

“Vương Bát đản(1)! Hắn là giáo viên, lại dám đánh học sinh ra thế này! Đúng là không còn vương pháp nữa! Hắn không xong với ta!” Hoàng Thiên Thành trong cơn giận dữ, đập mạnh lên bàn làm việc một cái, bút thước trên bàn đều nhảy lên cả.

Hoàng Thiên Thành kì thật cũng biết, lời nói của con mình không hoàn toàn là thật.

Thế nhưng, dẫu sao Hoàng Chấn Vũ cũng là đứa con bảo bối của hắn, hơn nữa còn xác xác thật thật bị đánh thành thế này.

Cho dù Hoàng Chấn Vũ không nói một câu nào thật, hắn cũng ra mặt thay con mình, kiếm cái tên họ Triệu đó tính sổ.

“Thằng khốn đánh con đó tên gì?”

“Dường như kêu là Triệu Thụy?”

“Triệu Thụy?”

Hoàng Thiên Thành cảm thấy cái tên này có chút quen quen, dường như đã nghe ở đâu đó, thế nhưng nghĩ kĩ lại, cũng không có ấn tượng gì, hắn cho rằng, trường hợp đó là do trong lúc vô ý nghe được thôi, cũng không để ý làm gì.

“Trước tiên mang con đến bệnh viện xem thử đã, sau đó chúng ta đến kiếm hắn làm phiền!” Hoàng Thiên Thành hung ác nói.

“Phải mang nhiều người một chút. Thằng cha họ Triệu đó đánh rất khá!” Hoàng Chấn Vũ đột nhiên nhớ lại sự hung hãn mà Triệu Thụy biểu hiện ra, trong lòng vẫn còn hơi run, trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.

“Đánh khá? Đánh có khá cũng được cái rắm gì!” Hoàng Thiên Thành khinh thường hừ lạnh một tiếng, trong lòng đã có kế hoạch.

Hắn định trước tiên mang mấy chục người nhân viên dưới quyền, trừng phạt Triệu Thụy một lần cho thật tốt, sau đó mới dùng đến quan hệ với cảnh sát, đem quẳng Triệu Thụy vào nhà giam.

Với năng lượng của hắn trên chính thương lưỡng giới, muốn giày vò một giáo viên be bé, đúng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Mang Hoàng Chấn Vũ đến bệnh viện kiểm tra thân thể, bôi một ít thuốc nước, Hoàng Thiên Thành mới gọi trưởng khoa bảo vệ của công ti và hai ba chục nhân viên bảo vệ, chia nhau cưỡi sáu bảy chiếc xe, chạy thẳng đến Đông Hồ Thất Trung.

Một đám người vừa tới cổng trường, liền nhìn thấy gần trăm đại hán vạm vỡ, mang gậy gộc ống thép, đang ở đó lớn giọng chửi rủa, bạt mạng đập cổng lớn của trường học.

Hoàng Thiên Thành không khỏi có chút kì quái, đang định phái người xuống nghe ngóng thử rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đúng lúc này Hoàng Chấn Vũ đột nhiên hưng phấn duỗi một ngón tay, nói: “Liêu Luân! Đó là Liêu Luân! Liêu Luân cũng mang người đến kiếm Triệu Thụy làm phiền!”

“Tên họ Triệu đó cũng thật là trâu bò quá à! Đến Liêu Luân cũng dám đánh!” Hoàng Thiên Thành cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng trên nỗi đau của người khác.

Với sự quen thuộc giữa hắn với cha của Liêu Luân, trong khi làm việc đã từng qua lại, đối với gốc gác của cha Liêu Luân, tự nhiên là phi thường rõ ràng.

Cha của Liêu Luân, Liêu Hoành, là thương nhân khai nghiệp ngành bất động sản lớn nhất ở Đông Hồ, tài đại khí thô, thực lực hùng hậu, lăn lộn trong giới buôn bán đến nổi sóng nổi gió, cũng bảo trì quan hệ tư nhân tốt đẹp cùng một số cán bộ cao cấp của Đông Hồ.

Hơn nữa, vì hắn xuất thân hắc đạo, tuy đã tẩy sạch, nhưng vẫn ngó đứt tơ vương, sau khi Uy Hổ bang rơi đài, sức ảnh hưởng của hắn trong hắc đạo không giảm mà tăng, bây giờ đúng là ăn thông hắc bạch lưỡng đạo.

Tên giáo viên kêu là Triệu Thụy đó, đến một nhân vật tâm ngoan thủ lạt như vậy mà cũng dám gây sự, đây là tự mình tác nghiệt, không có gì để nói.

Hoàng Thiên Thành hoàn toàn tin tưởng, cho dù hắn không ra tay, với tính cách liếc mắt cũng phải báo thù của Liêu Hoành, cũng sẽ tiến hành báo thù Triệu Thụy cực kì kịch liệt, Triệu Thụy cho dù không chết, chỉ sợ cũng sẽ tàn phế, sống nửa cuộc đời còn lại trên giường bệnh.

Hoàng Thiên Thành từ trên xe bước xuống, đi về phía cha con Liêu Hoành, còn cách thật xa đã chào hỏi: “Liêu lão bản, ông cũng đến à?”

Liêu Hoành nghe có người kêu, quay đầu nhìn lại, trên khuôn mặt vốn âm trầm nặn ra một nụ cười cừng ngắc “Hoàng tổng, ta xem ông cũng phải đến rồi, là đến kiếm giáo viên họ Triệu đó phải không?”

“Phải, tôi kiếm tên vương bát đản đó đấy.” Hoàng Thiên Thành nghiến răng nghiến lợi gật đầu “Hắn đả thương Chấn Vũ nhà tôi. Hôm nay lão tử không lột da hắn không được.”

“Tốt. Chờ lúc nữa sẽ cùng trị hắn.” Liêu Hoành dùng sức vẫy vẫy tay rồi nói.

“Chúng ta sao lại phải tụ tập ở ngoài trường, không tiến vào?” Hoàng Thiên Thành hỏi một câu.

“Cổng đóng lại rồi. Bọn gác cổng có chết cũng không chịu mở cổng.” Liêu Hoành căm hận nói.

“Chúng ta nhiều người thế này, cho dù không đạp mở được cánh cửa bằng thép đúc này, nhưng cửa phòng thường trực thì phải phá được, chỗ đó tịnh không quá kiên cố.” Hoàng Thiên Thành nhắc nhở một câu.

Liêu Hoành gật gật đầu, vẫy tay một cái, hơn trăm tiểu thanh niên, liền lớn giọng la hét, bắt đầu xung kích cửa phòng thường trực.

Cửa phòng thường trực tuy cũng xem là kiên cố, nhưng dưới sự xung kích hung mãnh của nhiều người như vậy, không được mấy phút đã triệt để thất thủ, bị phá banh hoàn toàn.

Hơn trăm đại hán cùng xông vào, đánh những bảo vệ canh cổng một trận te tua, sau khi tiết hận, xông vào vườn trường như một bầy ong.

Lúc này đang là giờ lên lớp, trong sân thể dục còn có mấy lớp đang học thể dục, đột nhiên thấy bên ngoài xông vào một đám đại hán lúc nhúc như hung thần ác sát, những học sinh đó không khỏi bị dọa đến bỏ chạy khắp nơi, tránh đi thật xa, chỉ dùng ánh mắt kinh khủng nhìn kĩ đám người này, không dám đến gần.

“Chuyện gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?”

Hiệu trưởng lúc này đã nghe tin, liền mang mấy nhân viên hành chính, vội vàng chạy đến gần mọi người.

“Đàm hiệu trưởng, thật lâu không gặp rồi à?” Hoàng Thiên Thành âm dương quái khí lên giọng chào hỏi.

“Đúng a, Đàm hiệu trưởng, đúng là có một đoạn thời gian không gặp rồi.” Liêu Hoành cũng hừ lạnh một tiếng, ác thanh ác khí nói.

Hiệu trưởng vừa nhìn thấy hai người này, trong lòng liền thình thịch một hồi, hai vị này hắn đều biết, cũng từng qua lại, thuộc về tầng lớp có quyền thế ở Đông Hồ, là đại nhân vật mà hắn vạn vạn lần không dám đắc tội.

Bình thường cho dù nịnh hót cũng có chút khó khăn, không ngờ là hôm nay lại mang người tìm đến tận cửa!

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

==============================

(1) Vương bát đản: nghĩa đen là trứng rùa, nghĩa bóng là một câu chửi tục. Ai từng ăn trứng rùa chắc biết nó giống cái gì, hì hì!

Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=31328

Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=46719

Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: PM cho tui!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK