Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mắt ngươi mù à? Không thấy ta đứng ở đây sao?”

Bị cả một xô nước bẩn đổ khắp người, Chương chủ nhiệm đã lửa giận đầy trời cơ hồ đến mức sắp bùng nổ đến nơi, hướng chủ quán inte quát lớn.

Nhưng vị chủ quán inte này cũng không thể giải thích được là đang đi bình thường như vậy mà sao lại bị trượt chân cơ chứ ?

Hơn nữa cái xô trong tay lại vừa vặn bay tới chụp vào đầu của người kia.

Con mẹ nó, chuyện này cũng thực quá trùng hợp đi.

Chủ quán inte đành nhận là mình xui xẻo, mở miệng cười cầu tài, xem có thể thành công giải quyết chuyện này không.

Nhưng mà Chương chủ nhiệm thấy mình nắm được đằng chuôi bèn không buông tha người, miệng mắng như hát, càng ngày càng khó nghe.

“ Ngươi định thế nào? Có phải hay không lên cơn ngớ ngẩn rồi? Tại sao lại không biết đường mở to mắt ra hả? Có phải mắt bị mù rồi không ?”

“ Này! Tôi chỉ lỡ tay đem xô nước ấy làm đổ lên người ông, xin lỗi là không phải được rồi sao? Tôi cũng không phải là cố ý mà. Tại sao ông lại nói khó nghe như vậy?

Chủ quán inte này cũng là người đô con vạm vỡ , trước kia cũng là người lăn lộn trên đường phố, bây giờ bị Chương chủ nhiệm mắng chửi như vậy không khỏi bị khơi dậy bản tính cũ, đoạn cùng Chương chủ nhiệm ầm ĩ lên.

“ Không phải cố ý? Nói không phải cố ý là được? Khi không lại đem cả một xô nước bẩn đến chụp vào đầu ta. Ngươi thế nào không đem nó chụp vào đầu vợ ngươi ấy.”

“ Móa! Ngươi lại còn dám mắng vợ ta. Cô ấy cũng không động gì đến ngươi.” Chủ quán tức giận, không nói thêm câu nào lập tức vung quyền hướng Chương chủ nhiệm đánh tới.

Chương chủ nhiệm bị đấm trúng một cú, người có chút lảo đảo song cũng không chịu yếu thế, lập tức vung quyền đánh trả.

Hai người bắt đầu biểu diễn đấu võ đài, quyền đấm cước đá, đánh có vẻ rất náo nhiệt.

Hai học sinh Chu Đào cùng Trương Lan đứng bên cạnh thì trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới chuyện lại phát triển như thế này.

Chương chủ nhiệm lúc đánh học sinh thì uy phong vô cùng, khi mắng Triệu Thụy thì cũng là khí thế bức người nhưng khi thật sự cùng người đánh nhau thì hoàn toàn chẳng có bản lĩnh gì.

Không quá bao lâu, Chương chủ nhiệm đã bị chủ quán đó đánh cho mặt mũi xanh tím, máu mũi chảy dài.

Triệu Thụy cũng không có ý muốn tới hỗ trợ, chỉ là khoanh tay đứng ở một bên xem trò vui.

Lúc hắn phỏng vấn xin việc, Chương chủ nhiệm vốn là người kiểm tra mà chẳng hiểu ra sao gây khó dễ cho hắn, hôm nay lại vô lý mắng hắn như vậy, hắn vốn không phải là người từ bi hiền lành tâm bồ tát gì mà có thể lấy ân để báo oán.

“ Được rồi. Được rồi. Hai em về nhà đi, nếu trễ ba mẹ sẽ phải gọi điện đến hỏi giáo viên chủ nhiệm lớp 2 em mất.” Triệu Thụy vỗ vai Chu Đào và Trương Lan nói.

Hai người này nhìn thoáng qua Chương chủ nhiệm, sau đó ngập ngừng nói: “ Triệu lão sư, thầy không đi ngăn cản họ sao ?”

“ Đương nhiên không đi rồi.” Triệu Thụy vẻ mặt chính khí ngời ngời ‘Quân tử không đứng dưới vách tường nguy hiểm’ đây vốn là địa bàn của người khác, ta đi đến không phải tự chuốc phiền phức vào người sao.”

Chu Đào cũng Trương Lan há hốc mồm nhìn Triệu Thụy, thầm nghĩ Triệu lão sư cũng thật quá trâu rồi. Nói như vậy ở đây cũng không sợ Chương chủ nhiệm ghi hận trong lòng rồi tìm cách trả thù sao ?

Trong lòng khâm phục một chút nhưng cũng không nói thêm câu nào, vội vã ôm cặp chạy mất.

Triệu Thụy thì đi ra bên ngoài, còn về cái hẹn lên mạng nói chuyện bằng internetcam với Tôn Tiểu Lan cũng tự nhiên bị hủy bỏ. Hôm nay bị Chương chủ nhiệm làm cho như vậy đương nhiên là không còn tâm trí nào nữa.

Về đến nhà, một đêm yên ổn, hôm sau Triệu Thụy lại bình thường đi làm.

Mới bước vào phòng làm việc, liền thấy mấy vị lão sư đang tập trung một chỗ, hình như đang nhỏ giọng bàn luận về một vấn đề nào đó.

“ Hey? Lý lão sư, bọn họ đang nói cái gì thế ?” Triệu Thụy cười, hỏi lão sư dạy toán lớp 7-1.

Lý lão sư tuổi cũng còn trẻ, cũng mới vào trường dạy không lâu, là người tốt bụng vui tính, mặc dù mới quen biết ít ngày nhưng Triệu Thụy cũng khá thân với hắn.

“ À! Bọn họ đang bàn luận về tổng giám thị Chương chủ nhiệm.” Lý lão sư trên mặt lộ vẻ tức cười: “ Không biết Chương chủ nhiệm hôm qua làm sao mà mặt mũi xanh tím, mắt trái sưng đến híp lại, thật sự trông rất thê thảm. Nghe nói vợ của Chương chủ nhiệm tính tình vốn nóng nẩy, là sư tử hà đông chính hiệu, bọn họ đang đoán là mặt mũi Chương chủ nhiệm bị như vậy có phải là do vợ đánh không đấy.”

Triệu Thụy nghe xong ha hả cười thầm, trong lòng biết không phải do sư tử hà đông rống mà là do bàn tay của chủ quán đó, xem ra hôm qua Chương chủ nhiệm bị đánh không ít, bởi thế mà sự bực bội trong lòng Triệu Thụy cũng lập tức biến mất.

Chính lúc Triệu Thụy đang cùng Lý lão sư nói đùa thì Chương chủ nhiệm vẻ mặt âm trầm đi đến.

Mới vừa rồi trong phòng làm việc các lão sư còn đang cười nói cao hứng thì nay đều ngậm miệng lại, tất cả đều nhìn Chương chủ nhiệm với ánh mắt hết sức quái dị.

Chương chủ nhiệm vẻ mặt âm trầm, đi tới trước mặt Triệu Thụy hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “ Triệu lão sư, hiệu trưởng Đàm muốn cậu lên phòng làm việc của ông ấy.”

Thanh âm của Chương chủ nhiệm đầy vẻ oán hận, mặc dù hắn không biết chuyện hôm qua là do Triệu Thụy gây ra nhưng việc Triệu Thụy bất kể y chết sống, phủi đít bỏ đi làm cho y hận đến tận xương.

Y nghĩ rằng nếu lúc đó Triệu Thụy ra tay giúp y thì chưa chắc y đã bị đánh thê thảm như vậy.

Chỉ là Chương chủ nhiệm lại quên mất hắn đã mắng Triệu Thụy thê thảm như vậy, Triệu Thụy còn có thể ra tay giúp đỡ hắn ư?

“ Hiệu trưởng Đàm tìm tôi? Có chuyện gì không ?” Triệu Thụy nhìn thẳng vào ánh mắt oán độc của Chương chủ nhiệm, hỏi.

“ Hừ, cậu đi rồi sẽ biết.” Chương chủ nhiệm hừ một tiếng, lạnh lùng nói, khóe môi lộ ra một vẻ ngoan độc.

Triệu Thụy cẩn thận đánh giá thần sắc hắn một lượt, đột nhiên hiểu được Chương chủ nhiệm chỉ e đã tố cáo mình trước mặt Đàm hiệu trưởng.

Mặc dù không biết y đã cáo những gì, nhưng Triệu Thụy cũng không sợ hãi, bởi vì hắn không bị Chương chủ nhiệm tóm được bất cứ nhược điểm nào, dù là cáo trạng cũng không thể dậy nổi sóng lớn, cùng lắm thì chỉ là chút gợn sóng mà thôi. Hơn nữa, quan hệ của mình cùng Đàm hiệu trưởng cũng có chút đặc biệt, đương nhiên là không có vấn đề gì lớn.

Bởi vậy, hắn gật đầu mỉm cười ý nói không sao cả, sau đó thì đi đến phòng hiệu trưởng, còn Chương chủ nhiệm thì đi sau hắn, vênh váo ngẩng đầu giống như đang áp giải phạm nhân vậy.

Mấy lão sư trong phòng làm việc đưa mắt nhìn nhau trao đổi, ai cũng nhận ra giữa Triệu Thụy cùng Chương chủ nhiệm hình như có chuyện gì đó xảy ra.

Chỉ là không ai biết được rốt cục là chuyện gì đã xảy ra.

Triệu Thụy đi đến trước cửa phòng hiệu trưởng, gõ gõ cửa, nghe thấy tiếng mời vào mới mở cửa đi vào.

Đàm hiệu trưởng đang ngồi ở sau bàn làm việc viết viết cái gì, thấy người vào phòng thì mới ngẩng đầu nhìn lên.

“ A, là Triệu lão sư. Cậu đến rồi à.” Đàm hiệu trưởng nở một nụ cười hòa nhã, bỏ bút xuống.

“ Hiệu trưởng, ngài tìm tôi có chuyện gì vậy ?” Triệu Thụy trực tiếp hỏi thẳng.

“ À, là như thế này, Chương chủ nhiệm hôm nay có nói với ta, cậu không quản lý tốt học sinh, cũng hoàn toàn không có chút quan tâm nào, thấy học sinh lên mạng, dù ngồi rất gần cậu cũng không quản, chuyện này có hay không ?”

“ Không có, tuyệt đối là không có.” Triệu Thụy vội phủ nhận, sau đó đem chuyện hôm qua ở quán một hơi nói ra, đương nhiên đoạn hắn trêu ghẹo Chương chủ nhiệm là biến mất.

Đàm hiệu trưởng nghe xong, trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu nói: “ Nghe cậu nói vậy thì xem ra chuyện này cũng không liên quan đến cậu. Tốt rồi, vậy là không còn chuyện gì nữa.”

“ Hả? Hiệu trưởng, ngài như vậy bỏ qua cậu ta?” Chương chủ nhiệm cuống cuồng lao đến trước bàn làm việc của hiệu trưởng Đàm, kêu lên.

“ Vậy ông còn muốn thế nào? Chương chủ nhiệm?” Đàm hiệu trưởng cầm chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn lên, nhấp một ngụm trà, sau đó từ tốn hỏi.

“ Tôi nghĩ Triệu lão sư căn bản không phù hợp với nghề này. Cậu ta không có chút đạo đức nghề nghiệp hay chút tinh thần trách nhiệm nào cả. Tốt nhất là đem sa thải cậu ta.”

“ Thật vậy à? Nhưng Chương chủ nhiệm này, ta cảm giác được là ông có chút vấn đề, đem chuyện bé xé ra to. Triệu lão sư mới vào nghề, có chút phương diện còn có khiếm khuyết, nhưng dần dần có thêm kinh nghiệm thì sẽ khắc phục được. Người tuổi trẻ mà, ai chẳng có chút sơ suất nhỏ.” Đàm hiệu trưởng đặt cái cốc trở lại bàn, sau đó nói: “ Mặt khác, Triệu lão sư có một hành động mà ta rất đồng ý, đó là cậu ta ngăn ông đánh đòn học sinh. Chương chủ nhiệm à, việc này nếu truyền ra ngoài hoặc bị đưa lên truyền thông báo chí, đều vô cùng bất lợi đến hình ảnh của trường ta. Chương chủ nhiệm à, dù ông là có thâm niên công tác đã lâu, có cách thức quản lý của mình, nhưng ta cũng phải nhắc ông, việc đánh học sinh là tuyệt đối không thể làm, hy vọng sau này ông nhớ cho.”

Chương chủ nhiệm đứng yên tại chỗ, một hơi nghẹn lại tại lồng ngực, suýt vì tức giận mà ngất đi.

Vốn là hắn đến cáo trạng, kết quả lại đảo ngược lại, hắn lại bị hiệu trưởng phê bình.

Chuyện này sao không làm hắn bực tức cơ chứ.

Hắn tức giận giương mắt nhìn Triệu Thụy, nghiến răng nghiến lợi, các cơ mặt đều co quắp lại, hận không thể một hơi nuốt chửng Triệu Thụy, để giải mối hận trong lòng.

Tuy nhiên, đây cũng chỉ là một ý niệm sung sướng trong đầu mà thôi, ngoại trừ đứng một bên khó chịu, hắn còn có thể làm gì nữa.

Triệu Thụy mỉm cười quay nhìn Chương chủ nhiệm một cái, sau đó nói với hiệu trưởng: “ Hiệu trưởng, nếu như không còn chuyện gì thì tôi đi trước, chút nữa tôi còn phải lên lớp.”

“ Được rồi.”

Chương chủ nhiệm cảm giác được hiệu trưởng có ý muốn bao che cho Triệu Thụy, cũng không nguyện ý ở lại, liền cũng cáo biệt, nổi giận đùng đùng đi ra bên ngoài.

Tại lúc đi ngang người Triệu Thụy, hắn hung hăng nói nhỏ một câu: “ Hôm nay coi như ngươi gặp may. Nhưng hãy cứ đợi đấy, trò hay vẫn còn ở phía sau.”

Nói xong, liền mở cửa bước ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK