Triệu Thụy cùng Vân Liên cùng ra khỏi cửa, Vân Liên đề nghị đi tới công viên ở tây thành, Triệu Thụy trong lòng sớm đã chuẩn bị, chỉ là phi thường phối hợp đáp ứng.
Công viên tây thành diện tích tịnh không lớn, chẳng qua xây dựng rất đặc sắc, trong công viên cây cối rậm rạp, khúc kính thâm u, gây cho người ta một cảm giác thị giác là nó rất rộng lớn.
Bởi vì thời tiết quang đãng, ngày thu ấm áp, trong công viên có không ít người đi chơi.
Vân Liên hoạt bát lanh lợi đi trước dẫn đường, muốn làm gì đó.
Triệu Thụy cũng không nói gì, chỉ chắp tay sau lưng, không nhanh không chậm đi theo.
Hai người bách bộ quá nửa công viên, lúc đi tới góc đông bắc của công viên, hốt nhiên một trận tiếng kinh hô từ phía trước bên trái truyền lại, liền theo đó, mấy người khách sắc mặt như đất, hoang mang rối loạn, từ sau một bụi cây vòng ra, liều mạng chạy qua bên này, phảng phất như phía sau họ có thứ gì đó đáng sợ đang mạnh mẽ đuổi theo.
Mấy người khách này bị dọa không nhẹ, Vân Liên lại hai mắt sáng lên, giằng ra chạy về bên đó, Triệu Thụy gọi lại không được, chỉ đành đuổi theo phía sau.
Qua khỏi đám cây chỗ góc ngoặt, thấy được một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đầy vẻ hung hăng tàn ác, dắt theo hai con chó giống Tây Ban Nha đang đứng ngay trước mặt hắn.
Hai con chó giống Tây Ban Nha cốt cách thô tráng, đại khái cao khoảng 60cm, đứng thẳng lên thậm chí có thể đặt hai chân trước lên vai người lớn, tròng mắt màu đen đầy tia máu, hung quang lộ rõ, hai tai rũ xuống, miệng há to như chậu máu, có thể dễ dàng xé rách cơ bắp của người ta.
Vân Liên vừa nhìn thấy hai con chó to lớn, không khỏi bị dáng vẻ hung ác của nó dọa cho tim đập thình thịch, mặc dù, thiếu niên và hai con chó dữ này là do cô gọi ra, nhưng trong lòng cũng không khỏi sợ hãi.
Cô nhẹ nhàng di động cước bộ, rời khỏi Triệu Thụy thật xa, khỏi phải chịu vạ lây.
Thiếu niên này gọi là Hoàng Chấn Vũ, tại Đông Hồ Thất Trung nổi tiếng là con nhà quyền quý. Cha hắn là lão tổng của công ti nội lớn nhất ở Đông Hồ, thuế thu trong thành phố Đông Hồ một phần lớn là đến từ công ti nhà nhắn, ở Đông Hồ cũng có ảnh hưởng tương đương.
Hoàng Chấn Vũ gia cảnh giàu có, từ nhỏ được nuông chiều, lớn gan làm loạn, cùng với hai con nhà cao quan khác trong Thất Trung, được gọi là Thất Trung tam ác thiếu, gây rối trong trường học, hoành hành bá đạo, chỉ là giáo viên thông thường, cũng đều không dám quản.
Hoàng Chấn Vũ sở dĩ nghe sự sai phái của Vân Liên, chỉ vì hắn muốn theo đuổi Vân Liên.
Vân Liên tuy niên kỷ còn nhỏ, nhưng rất xinh đẹp, khiến người thương yêu, trong Đông Hồ Thất Trung đã là vô nhân khả tị (không ai tránh khỏi, ai coi 7G đều biết – lsqk). Hoàng Chấn Vũ đối với cô thèm nhỏ dãi đã lâu, thời gian gần đây, càng là vây quanh Vân Liên, hiện tại Vân Liên kiếm hắn nhờ vả, hắn đương nhiên vui lòng xuất thủ tương trợ.
Vân Liên rất giảo hoạt. Cô ngầm đưa mắt ra hiệu cho Hoàng Chấn Vũ, sau đó làm ra vẻ không quen, đứng một bên xem trò vui.
Hoàng Chấn Vũ nhận được tín hiệu, trong lòng minh bạch, bèn tà lơ phất phơ đánh giá Triệu Thụy, kéo dài thanh âm hỏi: “Ông đúng là Triệu Thụy đó hả?”
“Không sai.” Triệu Thụy gật gật đầu “Ngươi biết tên ta? Bất quá, ta hình như chưa từng thấy ngươi.”
Hoàng Chấn Vũ mỉa mai cười giễu một tiếng, nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Một giáo viên quèn, ai nguyện ý quen biết ngươi? Hừm, nếu không phải là có người… ta đã chẳng để ngươi vào mắt.”
Bởi vì nói quá nhanh, hắn đã nói lộ ra, may mà giữa chừng phát hiện ra, nói rút gọn lại.
“Há? Thế ngươi tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?” Triệu Thụy trong lòng đã rõ ràng, nhưng vẫn giữ vẻ tươi cười như cũ.
Trên khuôn mặt béo mập của Hoàng Chấn Vũ lộ ra nụ cười đầy tà ý: “Đem ngươi nuôi con chó của ta.”
Nói xong, hắn thấp giọng quát một tiếng: “Lên!”
Hai con đẩu ngưu khuyển lập tức há to miệng, lòi ra răng nanh, mạnh mẽ xông qua Triệu Thụy.
Nếu đổi lại là một người bình thường khác, lúc này nhất định là bị dọa đến hốt hoảng bỏ chạy, bất quá, Triệu Thụy nhếch nhếch khóe miệng, lộ ra nét cười, hắn đối mặt với cường giả không biết bao nhiêu, hai con đẩu ngưu khuyển này có thể cho hắn uy hiếp gì đây?
Khí tức yêu ma trong cơ thể hắn mạnh mẽ bùng phát ra ngoài, khuếch tán ra bốn phía.
Hai con đẩu ngưu khuyển vốn uy phong lẫm lẫm, lập tức nhạy bén phát hiện ra sự nguy hiểm và sợ hãi to lớn, chúng liền ngừng thế chạy, đứng lại, đuôi quặp xuống giữa hai chân, nằm rạp xuống trước mặt Triệu Thụy run lẩy bẩy.
Hoàng Chấn Vũ lập tức nghe được một cổ mùi vị, kinh ngạc phát hiện hai con Tây Ban Nha đẩu ngưu khuyển nổi tiếng thế giới về sự lớn mạnh, lại đột nhiên té đái.
Hoàng Chấn Vũ đại nộ, hắn không biết hai con chó sợ hãi Triệu Thụy, chỉ thấy chính mình bị mất mặt, không khỏi thẹn quá hóa giận, lớn giọng thúc giục: “Lên! Mẹ nó! Mau tiến lên trước, cắn chết hắn!”
Vừa thúc giục, hắn vừa đá hai chân.
Nhưng vô luận thúc giục thế nào, hai con đẩu ngưu khuyển vẫn không tiến lên trước nửa bước.
Chính vào lúc này, khí tức yêu ma mà Triệu Thụy phát ra, thình lình thay đổi.
Hai con đẩu ngưu khuyển ấy tựa hồ nhận được một mệnh lệnh nào đó, hốt nhiên nhảy lên, quay đầu táp về phía Hoàng Chấn Vũ.
Hoàng Chấn Vũ đại kinh thất sắc, không thể nào, hai con chó mình nuôi đã nhiều năm, vậy mà đột nhiên công kích chính mình.
Hắn vội vàng chuyển thân né qua, nhưng lúc này đã muộn, chỉ nghe xoẹt một tiếng, cái quần của hắn đã bị hai con đẩu ngưu khuyển cắn rách một miếng lớn, hai cái mông trần trụi lộ ra.
Hoàng Chấn Vũ sợ hãi kêu lên một tiếng, bị dọa đến hồn phi phách tán, che lấy mông đít, liều mạng chạy thật nhanh về phía trước.
Hai con chó ấy vẫn không bỏ qua, vừa táp vừa chụp hắn, nhưng dưới sự ám thị của Triệu Thụy, cũng khống chế vừa đúng mức, đem quần áo của Hoàng Chấn Vũ cắn đến vải rách te tua, mà lại không có gây thương hại đối với thân thể.
Vân Liên kinh ngạc đến trợn tròn đôi mắt, đần độn nhìn Hoàng Chấn Vũ bị hai con đẩu ngưu khuyển Tây Ban Nha đuổi cắn đến độ gà bay chó nhảy, quỷ khóc sói tru, cái miệng nhỏ kiều diễm há to đến mức có thể nhét một quả trứng vịt vào!
Sao… sao lại thế này?!
Hai con chó to này không phải là đi cắn xú Triệu Thụy sao?
Sao ngược lại lại đi cắn Hoàng Chấn Vũ rồi!
Đây đến cùng là chuyện gì?
Cổ quái! Thật là cổ quái! Hai con đẩu ngưu khuyển Tây Ban Nha đó đúng là do Hoàng Chấn Vũ nuôi từ nhỏ đến lớn, trước giờ đối với chủ nhân phi thường trung thành và thuần phục a! Sao lại đột nhiên phát cuồng rồi?
Vân Liên bụng đầy nghi hoặc, bụng đầy những điều nghĩ không thông, nhìn hai con đẩu ngưu khuyển Tây Ban Nha đem Hoàng Chấn Vũ đuổi cùng cắn tận, trong lòng không khỏi cảm thấy bọn hắn đáng thương.
Qua mấy phút sau, Hoàng Chấn Vũ mới vừa rồi còn uy phong bát diện, vênh vênh váo váo, đã thành áo quần rách nát, đến mông đít cũng lòi ra ngoài, so với mấy khất cái bên ngoài, còn muốn thê lương hơn vài phần.
Lúc này, du khách nghe tiếng, nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hắn, không khỏi không nhịn được cười, ha ha cười lớn.
Hoàng Chấn Vũ lúc này kinh hồn chưa định, đỏ mặt tía tai, hận không thể chui xuống đất.
Triệu Thụy khoanh tay, cười ha ha đứng một bên xem nhiệt náo, phảng phất chuyện này từ đầu tới cuối đối với hắn chẳng có liên can gì.
Vân Liên liếc nhìn hắn, trong lòng thầm kêu phiền muộn.
Cô vốn muốn để mấy con chó Tây Ban Nha nhà Hoàng Chấn Vũ, dọa nạt tên Triệu Thụy đáng ghét này, không ngờ được là, Triệu Thụy không có bị dọa, Hoàng Chấn Vũ ngược lại bị hai con ác cẩu cắn đến thê thảm không chịu nổi.
Bát đản! Bát đản! Hoàng Chấn Vũ thật là bát đản! Bình thời khoác lác, đều đem da trâu thổi đến bay lên trời, đến lúc thực sự nhờ hắn làm việc, lại thành sự không đủ, bại sự có thừa!
Còn là Thất Trung ác thiếu à? Kêu là Thất Trung bát đản còn chưa đủ a!
Vân Liên cảm thấy chính mình đã kiếm lầm người rồi, bèn nghiêm khuôn mặt nhỏ lại, cắn môi, hai bàn tay nhỏ xoắn lại sau lưng, tức giận giậm giậm chân, chiếc giày da màu trắng, giẫm trên mặt đất, vang lên thình thịch.
Chính vào lúc này, hai con chó đã buông tha cho Hoàng Chấn Vũ, một lần nữa quay về, chạy về phía Triệu Thụy.
Vân Liên vốn thất vọng đến khuôn mặt nhỏ sưng lên, lại lộ ra những tia hy vọng, cô khẩn trương nhếch miệng, mặt mày hớn hở nhìn hai con chó, xiết chặt nắm tay, trong lòng thầm la lớn: “Cắn hắn! Cắn hắn!”
Thế nhưng, sự hưng phấn của cô mới vừa tiếp tục được mấy giây đồng hồ, hai con chó ấy hốt nhiên quay đầu lại, chạy qua phía cô.
Không… không thể nào! Không lẽ là nhắm vào mình ư?
Khuôn mặt Vân Liên lập tức trắng bệch, đôi chân nhỏ đã có chút run rẩy.
Tốc độ của hai con đẩu ngưu khuyển càng lúc càng nhanh, bắt đầu phóng gấp, há rộng miệng, lộ ra răng chó sắc bén, dưới ánh nắng mặt trời tỏ ra đặc biệt chói mắt.
“Oa! Cứu mạng! Cứu mạng! Triệu thúc thúc! Cứu cháu!” Vân Liên bị dọa đến oa lên một tiếng, cất giọng khóc lớn.
Lúc này, cô cũng không quản Triệu Thụy có phải là tử đối đầu với mình không, bổ nhào vào trong lòng Triệu Thụy, giống như một con bạch tuột tám tua, ép chặt vào thân Triệu Thụy, thế nào cũng không buông tay ra.
Triệu Thụy lại vừa giận vừa buồn cười, đẩu ngưu khuyển xông về phía Vân Liên, cũng không phải là âm mưu của hắn, tiểu nha đầu Vân Liên này, thật đã nhắm vào một tảng đá mà giẫm chân rồi.
Lắc lắc đầu, ôm lấy Vân Liên, Triệu Thụy tùy ý huơ huơ tay, hai con đẩu ngưu khuyển mới vừa hung mãnh như sói, lập tức quặp đuôi, tránh ra xa lắc.
Đuổi đẩu ngưu khuyển đi rồi, Triệu Thụy vỗ vỗ lên lưng Vân Liên, nhẹ giọng giỗ giành:
“Không sao rồi, không sao rồi.”
“Thật sự là không sao rồi?” Vân Liên ngẩng đầu lên, nhướng cao đôi lông mi, vẫn còn hơi run run vì hoảng sợ, mấy giọt nước mắt lóng lánh dính trên mặt, dưới ánh mặt trởi, tỏ ra điều đạm đáng yêu.
“Đúng a! Hai con chó này đã bị ta đuổi đi rồi.” Triệu Thụy nói.
Vân Liên xoay đầu, phát hiện hai con ác cẩu tựa hồ đã đi rồi, nỗi sợ hãi tức thì biến mất không ít, nín khóc mà cười.
“Cảm ơn Triệu thúc thúc.” Cô nhỏ giọng cảm ơn, sau đó xoay cái thân nhỏ, từ trong lòng Triệu Thụy thoát ra ngoài, làm ra một bộ dạng lanh lợi.
Thế nhưng, trong lòng cô lại phiền muộn cực điểm, vốn muốn dùng ác cẩu dọa Triệu Thụy, cuối cùng người bị dọa phát khóc lại chính là mình, chuyện này thật khiến cô cảm thấy quá mất mặt!