Mục lục
[Dịch]Thần Ma Chi Mộ- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói thật, việc chăm sóc Vân Liên đối với Triệu Thụy, thực sự không có bao nhiêu hứng thú.

Bởi vì, tiểu nha đầu Vân Liên này, cùng hắn hoàn toàn không hợp, hơn nữa con nhãi này còn là nhân vật khó dây vào, nếu muốn cùng một tiểu nha đầu như vậy, sống chung một, hai tuần, mới nghĩ thôi mà đầu đã to như cái đấu.

“Đoạn thời gian này, có thể hay không mời người giúp ta chăm sóc Vân Liên?” Vân Phương nhìn Triệu Thụy, trong đôi mắt đẹp tràn đầy tín nhiệm cùng chờ mong.

Vân Phương rất quý trọng cơ hội đi nghiên cứu học tập lần này, nhưng Vân Liên cũng là miếng thịt trong lòng nàng, nếu như không thể an bài thỏa đáng sinh hoạt của Vân Liên, nàng thà không đi tham gia học tập nghiên cứu.

Triệu Thụy thấy dự đoán của chính mình biến thành sự thật, không khỏi có chút đau đầu, hắn thà cùng đám yêu ma hung tàn độc ác nói chuyện, cũng không muốn cùng tiểu nha đầu ở chung một nhà, bởi vì, chăm sóc một tiểu loli, tinh ranh, quỷ quái như vậy, thật sự là quá phiền phức rồi.

Hắn có chút trầm ngâm, hỏi: “Chuyện này Vân Liên đồng ý sao?”

“Liên Liên lúc đầu, cũng không có đồng ý, ta mất rất nhiều công sức, mới thuyết phục được nàng.” Vân Phương vươn ra ngón ngọc thon dài, đem lọn tóc bị hạ xuống, nhẹ nhàng vuốt ra sau tai,sau đó mỉm cười nói một câu.

Triệu Thụy có chút nao nao, hắn vốn tưởng rằng, Vân Liên hẳn là sẽ kiên quyết chống lại, cắn răng không chịu, bởi vì lần trước ở siêu thị bị hắn “chỉnh” ngược lại, tiểu nha đầu này mỗi lần nhìn thấy hắn đều ra vẻ hầm hầm như có thâm cừu đại hận, có vẻ như đang ở nơi nước sôi lửa bỏng vậy, hận không thể từ trên người hắn cắn xuống một miếng thịt mới cam tâm.

Không nghĩ được là, nàng đã bị Vân Phương thuyết phục.

Tiểu nha đầu Vân Liên kia, tuổi tuy nhỏ nhưng cũng không phải là ngọn đèn hết dầu, làm sao có thể bị thuyết phục dễ dàng như vậy? Ít nhất cũng muốn khóc to, làm loạn một hồi. Làm cho cả thành phố đều biết mới giống phong cách của nàng chứ!

Triệu Thụy trong lòng tính toán hồi lâu, cảm giác có chút cổ quái.

Bất quá, Vân Phương đích xác có chỗ khó xử, hắn cũng không nhẫn tâm cự tuyệt lời thỉnh cầu này, vì vậy cười cười, đáp ứng, nói:

“Nếu Vân Liên không phản đối, đoạn thời gian này liền do ta chăm sóc Vân Liên là được, ta sẽ không để cho nàng chịu ấm ức.”

Vân Phương vừa nghe tới đó, một hòn đá lớn trong lòng cũng hạ xuống, trên mặt lộ vẻ vui mừng, giống như đóa hoa Tulip nở vào buổi sáng, đẹp rạng rỡ mà cao quý, làm cho người khác tâm thần rung động.

“Thầy giáo Triệu. Thật sự rất cảm ơn ngươi, sau này trở về, ta mời ngươi ăn cơm.” Vân Phương cười, nói, “Đúng rồi. Ta còn muốn thu dọn hành lý, về nhà trước vậy, sang mai ta sẽ đem Liên Liên mang qua.”

Triệu Thụy mỉm cười, gật đầu đáp ứng, tỏ vẻ không có bất cứ vấn đề gì.

Tiễn Vân Liên ra về. Triệu Thụy đóng cửa lại, nụ cười trên khuôn mặt cũng rút đi, lông mày có chút nhăn lại.

Mặc dù nói, ba tên sát thủ do Thi Vĩnh Thành phái tới. Hiện giờ đã bị hắn giết chết. Đoạn thời gian này, Thi Vĩnh Thành hẳn là sẽ không tiếp tục phái ra sát thủ đến đây mới đúng.

Nhưng mà. Bất cứ chuyện gì đều có chỗ ngoài ý muốn, Vân Phương lần này ra ngoài, có thể có hay không có chuyện ngoài ý muốn, mà hắn cần phải ở Đông hồ bảo vệ Vân Liên, không có cách nào để ý được Vân Phương, cần phải tìm người bảo vệ Vân Phương mới được.

Cẩn thận tính toán một hồi, hắn đột nhiên cảm giác được, Xích Hỏa lão yêu là một nhân tuyển không tệ.

Xích Hỏa lão yêu từng đưa cho hắn số điện thoại đi động, để tiện cho việc liên lạc, vì vậy Triệu Thụy ân số điện thoại gọi cho hắn, ra lệnh hắn bảo hộ Vân Phương.

Sau khi Xích Hỏa lão yêu nhận được điện thoại, không khỏi cười khổ, hắn đã đạt tới cảnh giới nguyên anh kì, là yêu quái nguy hiểm nổi danh nơi Tu Chân giới, vối là người đến để ám sát mẹ con Vân Phương, kết quả hiện giờ, ngược lại bị người khác sai khiến, trở thành người bảo vệ của các nàng!

Trong lòng Xích Hỏa lão yêu, tự nhiên là có một chút khó chịu, nhưng mà, yêu ma đeo mặt nạ bạc đã có mệnh lệnh, hắn cũng không dám có chút chối từ, vội vàng đáp ứng.

Triệu Thụy ai bài xong hết thảy, vững tin Vân Phương không có vấn đề về an toàn, lúc này mới yên lòng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Vân Phương muốn đi kịp xe lửa, cho nên từ sáng sớm, nàng đã đem Vân Liên cùng những vật phẩm cần thiết như quần áo đưa hết một cục sang bên Triệu Thụy.

Căn nhà Triệu Thụy thuê trọ cũng lớn, phòng ở cũng nhiều, nhường cho Vân Liên một gian, cũng không có ảnh hưởng gì.

Vân Phương thì thu dọn giường chiếu, mà Vân Liên thì lại giống như đứa nhỏ hiếu kì, chạy tới chạy lui trong phòng, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.

Vân Phương tay vẫn làm việc, miệng lại ôn nhu nói: “Thầy giáo Triệu, Liên Liên từ khi sinh ra đến giờ còn không có rời xa lâu như vậy bao giờ, chỉ sợ có chút không quen, nếu có chút trẻ con làm nũng, xin ngươi khoan dung nàng nhiều hơn.”

Lòng mẹ bao giờ chả thương con, dù nàng rất tín nhiệm Triệu Thụy nhưng vẫn không nhịn được mối bận tâm trong lòng, dặn dò thêm mấy câu.

Triệu Thụy cười, gật đầu, nói: “Đây là tất nhiên. Một, hai tuần sẽ qua rất nhanh, Cô giáo Vân, nếu như nhớ Vân Liên, cũng có thể gọi điện thoại tới, hoặc để nàng gọi điện thoại sang cũng được.”

Vân Phương có chút xin lỗi, cuời cười, nói: “Xin lỗi, ta quá dài dòng rồi.”

“Ngươi là mẹ nàng, lo lắng là chuyện bình thường, không lo lắng mới là không bình thường chứ.” Triệu Thụy cũng rất thông cảm nói.

Vân Phương nhìn Triệu Thụy, trong ánh mắt lộ ra một tia cảm kích, đang muốn nói chút gì đó tỏ vẻ cảm tạ, Vân Liên lúc này cũng đã chạy khắp nhà Triệu Thụy mấy lần, liền chạy về, đứng ở bên cạnh Vân Phương, một đôi mắt to, hai lòng đen trắng rõ ràng, đang liếc tới liếc lui.

Triệu Thụy liếc nàng một cái, biết rằng chỉ sợ nàng lại nghĩ ra cái ý nghĩ quỷ quái gì rồi, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, đương nhiên cũng có cảnh giác.

Cũng cần đề cao cảnh giác một chút, để tránh cho đến lúc đó bị lật thuyền trong cống rãnh, bị tiểu nha đầu này chơi thì có chút mất mặt mũi rồi.

Vân Phương đem căn phòng thu dọn xong, sau đó gọi Vân Liên đến bên cạnh, hết sức không nỡ mà vuốt ve mái đầu nhỏ của nàng, nói: “Liên Liên, mẹ phải đi rồi, ngươi, không được tinh nghịch, phải biết nghe lời của Triệu thúc thúc, biết không?”

“Mẹ, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không khiến cho Triệu thúc thúc phải bận lòng đâu.” Vân Liên bám lấy góc áo của Vân Phương, chớp chớp đôi mắt to, trên khuôn mặt mũm mĩm, trắng trẻo như phấn, nở nụ cười tươi như hoa, hồn nhiên như tuyết.

Chứng kiến khuôn mặt nàng hôm nay tươi cười như thiên sứ, Triệu Thụy đột nhiên nghĩ tới một loại cảm giác quen thuộc, ngày đó, Vân Liên một mặt chính là ngây thơ vô tội như vậy, một mặt lại đem hộp Durex nhét vào túi tiền của hắn.

Vân Phương thì lại không biết, nàng đem Vân Liên ôm ấp, trìu mến, rồi lại hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của Vân Liên, sau đó cầm vali lữ hành vội vã chạy đi bắt xe lửa.

Triệu Thụy tiễn nàng ra cửa của khu nhà trọ, thuận tiện mua đồ ăn sáng ở bên ngoài về nhà.

Vào nhà trọ, đang chuẩn bị cùng Vân Liên ăn điểm tâm, đột nhiên chứng kiến, tiểu nha đầu kia đang ngồi ở trước máy tính của hắn, loay hoay con chuột, đại khái là nhàn rỗi, lên mạng chơi.

“Vân Liên, ăn điểm tâm.” Hắn hô một câu, cầm bát đem đồ ăn sáng đổ đầy vào, đặt trên bàn ăn.

“Ai nha, Triệu thúc thúc, máy tính của ngài, tại sao lại không có một cái game nào? Chơi không vui một chút nào!” Vân Liên có chút bất mãn từ ghế ở bàn máy tính nhảy xuống, vỗ vỗ tay, nói.

“Ngươi còn bé, ít chơi game, đối với ngươi có lợi.” Triệu Thụy lên mặt già dặn nói một câu, sau đó hướng nàng vẫy tay, “Trước cứ lại đây ăn sáng đã.”

“Được. Cảm ơn Triệu thúc thúc.” Vân Liên rất nhu thuận đáp ứng một tiếng, chạy, chạy, nhảy, nhảy đến, trên khuôn mặt nhỏ bé, đỏ bừng, tựa như có chút hưng phấn, trong đôi mắt to, sáng ngời, lóa ra tia sáng giảo hoạt.

Triệu Thụy lúc đầu cũng không để ý, nhưng rồi rất nhanh liền cảm thấy có chút không đúng, đột nhiên hắn giống như nhớ tới chuyện gì đó, vỗ mạnh đùi một cái, thầm kêu không hay, vội vàng chạy đến phía trước máy tính, xem xét.

Kết quả xem xét, làm cho hắn thất kinh, trong máy tính của hắn có mấy file tư liệu, đã bị xóa sạch, không còn chút gì !

Phải biết rằng, trong đó không chỉ chứa tư liệu mà hắn tìm kiếm mấy tháng nay, mà còn chứa cả khóa trình mà hắn mất cả hai tuần tỉ mỉ làm ra!

Song, hiện giờ lại bị Vân Liên xóa không còn gì cả.

Đây chính là thành quả lao động của hai tuần, liền như vậy mất đi!

Điều này bảo hắn làm sao không tức giận đến mức đầu bốc khói bay cao ba trượng!

Càng phiền phức hơn chính là, cuối tuần này có tiết dạy học công khai, lãnh đạo giáo dục đều muốn đến nghe giảng, nếu không có khóa trình, vậy hắn lấy cái gì để lên dạy.

Triệu Thụy nhìn chằm chằm vào cái Folder trống rống, thật sự có một loại xúc động muốn phát khùng.

Nếu là đổi người khác, nếu dám làm như thế, hắn xoay người liên rút Thị Huyết ma đao ra, đem hắn chém thành thịt băm, vứt xuống Động Đình hồ nuôi cá!

Nhưng mà, hiện giờ ở trước mắt hắn, lại là một tiểu loli vừa mới mười hai tuổi, khuôn mặt đầy vẻ hồn nhiên đáng yêu.

Hơn nữa, tiểu cô nương này lại đang mở đôi mắt to, rất là đáng thương mà nhìn hắn, sợ hãi, hỏi: “Triệu thúc thúc? Ta vừa rồi có phải hay không làm hỏng máy tính của ngài?”

Fuck! Tiểu nha đầu này mới được bao tuổi, liền diễn kịch giỏi như vậy! Sau này lớn lên thì còn giỏi đến mức nào?

Triệu Thụy không nhịn được, trong lòng thầm mắng một câu, mặc dù biết rõ Vân Liên cố ý làm hỏng, lại cố ý giả vờ đáng thương, nhưng mà hắn có đối với một tiểu cô nương làm cái gì? Cuối cùng cũng không thể để hắn đánh cho một trận chứ!

Việc này nếu truyền ra ngoài, không đem người khác cười đến rụng răng mới là lạ?

Đè ép xuống cơn tức giận trong lòng, hắn mỉm cười nói: “Không có gì, không có gì, trong máy tính của ta, cũng không có gì quan trọng cả, xóa rồi thì thôi, đến đây, chúng ta ăn cơm trước đã.”

“Nga? Thật sao?” Vân Liên thấy sắc mặt hắn vẫn như thường, cũng không tức giận, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn, không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.

Nếu như Triệu Thụy nổi giận đến mức nổi trận lôn đình, nàng sẽ cảm giác được kế hoạch thành công, sẽ cực kì cao hứng, nhưng mà hiện giờ xem ra Triệu Thụy cũng không có để ý chút nào, nàng ngược lại, rất buồn bực, cảm thấy vừa rồi tự mình đã uổng công làm việc.

Vân Liên ngồi trên ghế ăn sáng, mà lại rầu rĩ không vui, đôi chân treo ở không trung đá tới đá lui, trong lòng lại suy nghĩ kế hoạch trả thù tiếp theo.

Đột nhiên, trong đầu nàng chợt lóe ra tia sáng, như là nhớ tới cái gì, vì vậy lấy ra điện thoại, cái miệng nhỏ nhắn cắn nửa cái bánh bao, chạy lên trên ban công gọi điện thoại.

Qua một lát sau, nàng gọi điện thoại xong, chậm rãi đi trở về, vẻ mặt trở lên vui vẻ, xán lạn.

“Triệu thúc thúc, nếu như lát nữa ngài không có chuyện gì, có thể mang ta ra ngoài chới được chứ?” Nàng trở về chỗ ngồi, nhìn Triệu Thụy, giọng nói nhỏ nhẹ nói giọng cầu khẩn, vẻ mặt vừa thương cảm lại vừa đáng yêu.

“Đương nhiên không thành vấn đề, tiểu Liên muốn đi đâu chơi đều được, Triệu thúc thúc nhất định đi theo.”

Triệu Thụy mỉm cười, mở miệng liền đáp ứng, nụ cười trên mặt, đồng dạng cũng là vui vẻ, xán lạn.

Với thính lực nhạy cảm của hắn, nội dung cuộc điện thoại của Vân Liên, hắn chính là nghe được rõ ràng, đợi một lát nữa, ai xui xẻo, vẫn còn chưa xác định được đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK