Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai sẽ tin cháu chứ, cả mặt toàn là nụ cười.”

Nghe thế Hàn Minh Thư cúi đầu xuống, bàn tay trắng bóc của cô nhẹ vuốt ve cái bụng nhỏ của mình: “Rất nhanh sẽ đến tháng ba rồi, cháu bây giờ là mẹ rồi, nếu như bởi vì mấy chuyện này mà tức giận, thì rất ảnh hưởng đến đưa bé trong bụng.”

Trước đây cô cũng có tức giận, thẩm chí từng nghĩ nếu như ý chí Dạ Âu Thần không đủ mạnh, không kịp quay về, vậy há chẳng phải là đã để cho Đoan Mộc Tuyết chiếm tiện nghi rồi sao?

Chỉ là sau này nghĩ lại, người đàn ông của Hàn Minh Thư cô sao có thể đối với chuyện đó tùy tiện dễ trúng chiêu sau đó còn vấn sâu vào cạm bẫy của người phía trước được chứ? Cô phải tin tưởng anh.

Bây giờ cô đã mang thai, thì không thể cứ luôn tức giận được, cô phải điều chỉnh lại cảm xúc,


Nói chung là, Đoan Mộc Tuyết sau khi trải qua một trận giầy giò này, chắc là sẽ sa sút một đoạn thời gian rất dài, nếu như đến lúc đó cô ta lại gây ra chuyện nữa, cô cũng sẽ trực tiếp sử dụng thủ đoạn của luật pháp, trực tiếp đưa cô ta vào tù mới thôi.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền lên tiếng nói: “Chuyện lần này cô ta bỏ thuốc có thể thu thập đầy đủ chứng cứ để giữ lại không?”

Tống An ngẩn ra một lát, sau đó liền hiểu ra ý của cô, gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, nhưng mà cháu có thể nghĩ đến dì chắc là Âu Thần cũng đã nghĩ đến rồi. Hôm đó, dì còn tưởng tên nhóc này trúng thuốc nhất định là rơi vào trạng thái lưng lưng mơ hồ, ai biết được nó đã sắp xếp hết tất cả mọi chuyện.”

Nói xong, Tống an thở ra một hơi: “Cháu xác định là không cần tức giận, loại con gái đầy thủ đoạn như cô ta căn bản là không đáng để cháu phải dọc lòng, chỉ là chuyện của cô và Âu Thần…”

Bà ta hơi khựng lại, sau đó hỏi: “Nó hình như là đã xem dì như dì nhỏ của con rồi, bộ dạng hoàn toàn không nhớ ra, sau này nó cũng không đi khám bác sĩ, liên quan đến ký ức của mình…”

Về điểm này cháu còn chưa nói qua, cũng không rõ lắm.”

“Vậy cháu có dự tính gì không? Cú như vậy mà đi theo nó hay sao?”

Tống An lại hỏi.

Bị bà ta hỏi như thế, Hàn Minh Thư lại bắt đầu im lặng, cô vẫn rất quấn quýt nhìn ngón tay của mình.

Thật ra, trong lòng của bản thân cô cũng không có cách gì đặc biệt tốt, kéo Dạ Âu Thần trực tiếp đi đến bệnh viện kiểm tra? Hoặc là trực tiếp nói cho anh biết thật ra Tống An không phải dì nhỏ của cô, mà là dì nhỏ của anh.

Quả nhiên có một số chuyện giấu lâu quá, càng khó mở miệng nói hơn, người khác không hiểu được sự khổ sở của bạn, chỉ không ngừng cuồng loạn mà chất vấn bạn rốt cuộc tại sao không nói ra?

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư lắc đầu, khẽ nói: “Con cũng không rõ, đi một bước trước tính một bước đi.”

Tống An cẩn thận nhìn cô một cái, cuối cùng nhẽ vỗ tay cô nói: “Làm khó đứa trẻ như con rồi.”

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe giống như có tiếng người đang mở cửa, lỗ tai Hàn Minh Thư bỗng nhúc nhích, lập tức liếc nhìn đồng hồ.

“Âu Thần tan làm rồi, dì nhỏ, trưa hôm nay dì ở đây ăn cơm đi, chúng ta cùng nhau ăn.”

Tống An suy nghĩ, không từ chối, gật đầu nói được. . ngôn tình tổng tài

Hàn Minh Thư đi vào nhà bếp, sau khi bước vào cô mới đột nhiên nghĩ tới một việc, tối hôm trước Dạ Âu Thần trúng thuốc, trong lúc cô mơ màng dường như có gọi tên anh.

Dựa theo biểu hiện mấy ngày nay của Dạ Âu Thần, anh hẳn không có phát hiện.

Sau khi Dạ Âu Thần vào cửa, nhìn thấy có thêm một bóng người trong nhà, là dì nhỏ của Hàn Minh Thư, đông tác trên tay anh dừng lại, sau đó gật đầu với Tống An rồi nói.

“Dì Tống, dì cũng ở đây?”

Tống An mỉm cười nhìn anh khẽ gật đầu: “Tan làm rồi?”

“Vâng.”

Dạ Âu Thần gật đầu, lúc này là giữa trưa, anh vốn có thể ăn cơm trưa ở công ty, nhưng vừa nghĩ tới trong nhà chỉ có một mình Hàn Minh Thư, cho nên anh lại vội trở về.

Trong phòng khách chỉ có một mình Tống An, Dạ Âu Thần nghĩ cô ấy nhất định ở nhà bếp.

Đúng lúc Tống An cũng lên tiếng nói: “Minh Thư trong nhà bếp đấy.”

“Được, dì ngồi trước, cháu tới nhà bếp xem thử.”

Dạ Âu Thần nhanh chóng đi vào nhà bếp, sau khi vào nhà bếp, anh trở tay đóng cửa lại, Hàn Minh Thư đang chuẩn bị xào rau thì nghe thấy tiếng cửa đóng lại, quay người lại đã thấy Dạ Âu Thần nhíu mày.

“Không phải mời bảo mẫu về sao? Người đâu rồi?”

“Dì Tống tới, anh có lời muốn nói với dì ấy, nơi này cũng không có chuyện gì để làm, cho nên anh để bảo mẫu về trước rồi.”


Trong nhà cũng quét dọn rất sạch sẽ, hơn nữa bảo mẫu còn nhét đầy đủ lạnh, hoàn toàn không cần cô ấy tự mình đi siêu thị mua. Giống bây giờ vậy, đồ ăn và thịt trong nhà bếp cũng được rửa sạch và cắt gọn, cô chỉ cần ra tay là được.


Làm việc không hề phí sức chút nào.


Nhưng lông mày Dạ Âu Thần vẫn nhíu lại: “Không phải bảo em nghỉ ngơi thật tốt à? Làm cái này mệt mỏi thì tính sao…”


“Chỉ làm một lát thôi, em làm cơm rất nhanh, anh ra ngoài chờ em đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK