Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế là cái tin Tiểu Nhan đưa một đứa trẻ về nhà sống bỗng chốc không cánh mà bay. Tin tức sau khi được truyền ra ngoài, chuyển đổi qua mấy cái miệng, được thêm mắm dặm muối cuối cùng truyền đến nhà chính chủ đã trở thành câu chuyện cẩu huyết.

Họ nói Tiểu Nhan đi ra nước ngoài 5 năm sau đó quen được một người bội bạc rồi cuối cùng bị người đó bỏ rơi nên giờ cô ấy từ nước ngoài trở về và mang theo một đứa con rơi.

Khi La Tuệ Mỹ nói với Tiểu Nhan tin tức này thì biểu hiện của Tiểu Nhan có thể nói là một dấu chấm hỏi đen to đùng.

Bị bỏ rơi? Mang theo một đứa con rơi quay về?


Nếu như cậu Dạ nghe tin thì có lẽ anh sẽ ngất xỉu vì tức giận, không, Uất Trì Thần có lẽ sẽ giậm chân vì tức giận khi biết tin và cả thành phố này sẽ bị chấn động bởi theo từng bước giậm của ông ấy.

Bảo bối quý giá cầm trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan của ông ấy vậy mà lại bị người ta nói là con rơi.

Ngay cả Tiểu Nhan nghe thấy cũng muốn bật cười, thậm chí còn muốn đánh người.

“Vốn dĩ dì Trương của con muốn giới thiệu đối tượng cho con, nhưng bây giờ thấy con mang theo một đứa con rơi nên không dám giới thiệu với cho con nữa, bà ta nói là sợ con bị ghét bỏ”

La Tuệ Mỹ hoàn toàn không biết tâm trạng hiện tại của Tiểu Nhan, bà ấy vẫn còn đang ở bên cạnh thêm mắm dặm muối cho cô ấy nghe.

“Mẹ! Đậu Nành không phải là con rơi, mẹ cũng biết mà!” La Tuệ Mỹ gật đầu nhưng cũng không cho là đúng nói: “Mẹ biết, mẹ biết hức, nhưng mọi người ai cũng không biết. Con cứ để một đứa trẻ ở đây như thế này, nếu mẹ không biết là với dáng vẻ của con thì con không thể sinh ra một đứa trẻ đẹp đã và tinh tế như vậy thì ngay cả khi mẹ là mẹ của con thì mẹ cũng sẽ đoán là con có sinh ra đứa trẻ này hay không đó.”

Tiểu Nhan: “. Cô ấy muốn đập đầu vào miếng đậu hủ mà chết đi cho rồi.

“Mẹ tin con, nhưng người ngoài thì không. Hơn nữa, đối với những người đó mà nói thì điều quan trọng nhất không phải là Đậu Nành có phải con của con hay không. Họ không quan tâm sự thật là gì, họ chỉ quan tâm rằng con mang theo đứa trẻ này trở lại.

Nghe đến đây thì Tiểu Nhan im lặng một lúc. Đúng như vậy, những người đó hoàn toàn không quan tâm sự thật là gì, dù cô ấy có nói thật thì họ cũng sẽ không tin, họ chỉ chọn điều mà bản thân họ muốn tin rồi tự an ủi và lừa dối mình rằng đó chính là đứa con của Tiểu Nhan.

Sau đó họ sẽ nói với những người khác rằng Tiểu Nhan đã mang theo một đứa con rơi trở lại. Nghĩ đến đây thì trong lòng của Tiểu Nhan cảm thấy mệt mỏi.

Cô ấy cũng đã dự liệu rằng mọi người sẽ đàm tiểu nhưng không ngờ mọi chuyện lại nói chuyện vô lý đến vậy.

“Bây giờ con định làm gì hả? Con có muốn giữ thắng bé ở đây nữa không?”

“Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì? Đậu Nành chỉ là một đứa trẻ và không hiểu gì cả. Nếu mẹ chỉ vì vài lời này mà đuổi thằng bé đi thì điều đó sẽ làm trái tim thằng bé tan nát đó!”

La Tuệ Mỹ đập miệng và gật đầu đồng ý: “Mẹ cũng nghĩ như vậy, thôi thì công đạo tự tại lòng người, cứ thời gian dài thì sẽ biết lòng người thôi. Cứ để bọn người đó nói nhảm đi.”

“Mẹ, mẹ không để ý sao?”

“Mẹ để ý cái gì chứ? Dù sao thì con cũng không vội kết hôn, bản thân mẹ lo lắng thì có ích lợi gì? Hiện tại tin tức này như có cánh mà bay lên tận cửu trùng thiên rồi, mẹ còn có thể lật ngược tình thế sao?”

Nghe thì cũng có vẻ đúng là như vậy, tuy rằng lời đồn đại này cũng không có dễ nghe lắm nhưng mà loại lời nói này có thể cứu Tiểu Nhan thoát khỏi không ít phiền phức.

Nếu mọi người đều cho rằng Đậu Nành là con của cô ấy, cho rằng Chu Tiểu Nhan mang theo một đứa con rơi quay về thì những người có ý định muốn mai mối cho cô ấy cũng nên xua tan ý nghĩ này, cô ấy cũng bớt lo.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan nhún vai: “Được rồi, để họ thích nói gì thì nói đi, con cũng không quan tâm”

“Chậc chậc.” La Tuệ Mỹ kêu lên mấy tiếng: “Hai ngày trước mẹ còn đang nói chuyện này với cha con, nói rằng đời này của con có thể không kết hôn. Bây giờ xem ra khả năng này thực sự có thể xảy ra.”


Tiểu Nhan: “… Dù sao thì con cũng có thể tự tiên để nuôi sống bản thân, hơn nữa lấy chồng không phải là con đường mà con bắt buộc phải chọn trong đời.”


“Nhìn con cái đứa nhỏ này đang nói cái gì vậy? Kết hôn là một sự kiện trọng đại trong đời, vậy tại sao nó không phải là con đường mà con bắt buộc phải chọn? Để mẹ nói cho con hay, nếu con không thể tìm được người mình thích nên không kết hôn thì được, mẹ tùy con. Nhưng mà nếu con dám không có ý định kết hôn trong cuộc đời của mình thì mẹ sẽ là người đầu tiên đánh chết con.


Tiểu Nhan: “..


Quên đi, cô ấy vẫn không thể nói về suy nghĩ của chính mình cho mẹ nghe được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK