Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì đã có kinh nghiệm từ lần trước, cho nên Tiêu Túc căn bản là không hề cho Giang Tiểu Bạch có cơ hội để mở miệng, tự ý quăng cô đến bên người của chính mình, cởi áo khoác ở trên người ra quấn xung quanh nửa người dưới của cô, sau đó vác cô lên trên bả vai của chính mình.

 

Toàn bộ quá trình có thể nói là làm liền một mạch, tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, Giang Tiểu Bạch thì lại đã bị Tiêu Túc đỡ lên trên bả vai.

 

Rõ ràng là chính bản thân Giang Tiểu Bạch Lúc này Tiêu Túc mới gật đầu, sau đó vác theo Giang Tiểu Bạch xoay người rời đi.

 

Chờ sau khi Tiêu Túc đi rồi, một đám người thở phào nhẹ nhõm.

 

“Trời ơi, khi chị Tiểu Bạch uống rượu say vậy mà lại có dáng vẻ như thế này, điên quá đi mất, nhưng mà chị ấy lại vẫn rất xinh đẹp, này là loại chuyện gì vậy chứ?”

 

“Đúng đúng đúng, đặc biệt là khi chị ấy đưa tay nắm lấy cằm của em trai nhỏ, vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, con mẹ nó tôi còn nghỉ ngờ rằng hai em trai nhỏ đều đã rung động hết cả rồi? Em trai nhỏ, em mau nói nhanh lên, có phải là đã rung động trước chị gái xinh đẹp rồi hay không?”

 

Mấy cô gái liên tục vây quanh, hai em trai nhỏ vị thành niên vốn dĩ đã rất đỏ mặt rồi, lúc này lại còn bị mỗi người chị nói một câu, em nói một điều hỏi cho đến mức hoàn toàn không chống đỡ được, rất nhanh đã kéo nhau chạy mất.

 

Mà nơi này Tiêu Túc đã đưa được Giang Tiểu Bạch lên trên phòng trên tầng, sau đó thả Giang Tiểu Bạch xuống chiếc giường lớn của khách sạn.

 

Lúc Giang Tiểu Bạch nằm xuống, trời đất đã đảo lộn đến mức không phân biệt rõ được nữa, cô nằm ở nơi đó, khuôn mặt với ngũ quan xinh xắn gần như đã nhíu lại thành một nhúm tơ vò.

 

Bởi vì hành động mới vừa rồi, cho nên lúc Giang Tiểu Bạch nằm xuống, vạt váy vốn dĩ là dài đến đầu gối lại bị kéo lên trên mấy phân, để lộ ra hai chân trắng như tuyết, hình ảnh như vậy có chút kích thích, kích thích đến Tiêu Túc, cậu ta không thay đổi sắc mặt mím môi lại, kéo chăn lên đắp kín hai chân của cô lại.

 

“Ở bên ngoài mà còn uống nhiều rượu như vậy, không biết rằng tửu lượng của chính mình kém sao?”

 

Tiêu Túc chửi thể mắng một câu, sau đó đưa tay xoa xoa điểm giữa hai lông mày của chính mình.

 

Hôm nay chính bản thân Tiêu Túc cũng đã bị chuốc cho không ít rượu, ý thức lúc này cũng có chút không được tỉnh táo, nặng nề thở dài, Tiêu Túc quyết định đi đến gian phòng ở bên cạnh để nghỉ ngơi.

 

Nhưng ngay khi mà Tiêu Túc chuẩn bị đứng dậy rời đi, Giang Tiểu Bạch lại đột nhiên hừ một tiếng, sau đó đá rơi lớp chăn trên người.

 

Bởi vì động tác này của cô, lớp váy ở trên người của Giang Tiểu Bạch lại càng bị kéo cao lên thêm không ít.

 

Ánh mắt của Tiêu Túc chỉ nhìn khung cảnh này trong đúng một cái chớp mắt, sau đó lập tức thu hồi.

 

Tiêu Túc gần như là đã muốn nhấc chân rời đi rồi, nhưng mà cuối cùng sau khi suy nghĩ một chút, cậu ta vẫn xoay người đi kéo rèm che cửa sổ ở trong phòng của Khách sạn lại.

 

Bây giờ vẫn là ban ngày, khi không kéo rèm cửa sổ lại thì trong phòng vẫn còn có chút chói sáng.

 

Sau khi rèm cửa sổ được kéo kín lại, bên trong căn phòng Khách sạn lại biến thành một mảng tối đen, đến mức dường như không nhìn thấy được cả năm ngón tay đang giơ ra trước mặt.

 

Như vậy… có lẽ là được rồi nhỉ, Tiêu Túc nghĩ trong đầu.

 

Tiêu Túc lượn quanh trở lại, tìm kiếm chiếc chăn bị đá đi ở trong bóng tối rồi đắp lại cho Giang Tiểu Bạch, quyết định sau khi đắp xong chăn cho cô lần này thì sẽ rời đi không để ý tới cô nữa, dù sao thì cô cũng sẽ luôn ở trong phòng không chạy ra bên ngoài.

 

Huống chỉ chính Tiêu Túc cũng đã uống không ít, bây giờ máu nóng đang không ngừng dâng trào, cũng cần phải đi nghỉ ngơi một chút.

 

Mới vừa đắp chăn kín lại cho Giang Tiểu Bạch xong chuẩn bị rời đi, một đôi cánh tay mềm mại như không có xương lại bò tới, trực tiếp quấn chặt lấy cánh tay của Tiêu Túc.

 

Trong bóng tối, Tiêu Túc mơ hồ nhìn thấy Giang Tiểu Bạch trở mình rồi vươn cánh tay ra ôm lấy cánh tay của cậu ta, một đôi cặp mắt xinh đẹp tỏa ra ánh sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào cậu ta yếu ớt nói: “Đừng có đi mà”

 

Hô hấp của Tiêu Túc ngừng lại một lát, sau đó lớn tiếng hỏi Giang Tiểu Bạch: “Làm gì vậy?”

 

Giang Tiểu Bạch đang điên cuồng sau khi say rượu, nhìn thấy Tiêu Túc dùng giọng nói hung dữ để trả lời mình thì cô lập tức lại để lộ ra khuôn mặt tủi thân: “Quá tối, một mình Tiểu Bạch rất sợ”

 

Nghe Giang Tiểu Bạch nói lời này, khóe môi của Tiêu Túc không nhịn được mà co quắp lại một chút, lúc trước khi một mình cô đố tôi từ quán bar về nhà cũng không thấy cô nói rằng cô cũng sẽ biết sợ?

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK