Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau Lúc Hàn Thanh tỉnh lại, tay vô thức với đến đầu giường, muốn lấy đồng hồ xem thời gian một chút, kết quả tay lại sờ được một cái lược.

Ann sửng sốt mấy giây, mở to mắt, đập vào mắt là trần nhà xa lạ.

Mà bốn phía là màu xanh lam nhàn nhạt, căn phòng của Tiểu Nhan lúc trước trang trí chọn màu lam làm phong cách chủ đề, giữa xanh lam nhàn nhạt là màu trắng, xem xét cách trang trí thì là căn phòng của một cô gái.

Trong mũi quanh quẩn là mùi hương thuộc về phái nữ, dù là chăn mên, hay là gối đầu.


Hơn nữa Hàn Thanh lúc này mới phát hiện, chăn mền đắp trên người anh cũng là màu lam nhạt, còn là hình phim hoạt hình.

Sau chốc lát, môi mỏng của Hàn Thanh có chút cong lên Phải rồi, anh nhớ ra rồi, hôm qua anh đến tìm cô gái nhỏ, sau đó uống rượu, lại ngủ ở nơi này của cô.

Hàn Thanh nằm yên không nhúc nhích, bởi vì anh đã lâu không có cảm giác thoải mái đến như vậy.

Đêm qua anh vừa mới ôm cô vào lòng liền thả lỏng cơ thể rồi sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không ngờ khi tỉnh dậy thì trời đã rạng sáng.

Anh nằm trên giường ngắm nhìn căn phòng của cô, nó thực sự khác hoàn toàn với phong cách phòng của anh. Phòng của anh có phong cách đơn giản, không có màu sắc gì nhiều, màu trắng đen là chủ đạo, nhìn có vẻ khá nhàm chán. Tuy rằng rất nhiều người thích sự giản dị này, nhưng lâu dần sẽ cảm thấy nó thiếu sức sống.

Đột nhiên nhìn thấy phòng của cô, Hàn Thanh cảm thấy rất mới lạ và tràn đầy sức sống. Nó giống như một thế giới đen trắng đột nhiên tràn ngập màu sắc, một mảnh đất khô cần được tưới thêm nước khiến anh vô cùng thích thú. Anh nằm yên lặng ngắm nhìn.

Tiểu Nhan đứng ở ngoài cửa suy nghĩ không biết có nên vào gọi anh dậy hay không. Mặc dù đã đến giờđi làm nhưng cô lo lắng rằng Hàn Thanh sẽ đau đầu sau trận rượu tối qua. Cô nghĩ có lẽ nên để anh ngủ lâu hơn một chút.

Sau khi quyết định, Tiểu Nhan quay người đi vào phòng khách.

Ai mà biết rằng ngay sau khi cô vừa ngồi xuống, thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa và giọng nói của La Tuệ Mỹ vang lên: “Nhan Nhan, dậy chưa con.”

Khuôn mặt Tiểu Nhan hơi thay đổi, cô đứng dậy chạy ra phòng mình thì thấy La Tuệ Mỹ đang đứng trước cửa vừa gõ cửa vừa gọi.

Sau khi nhìn thấy Tiểu Nhan từ phòng khách chạy ra thì La Tuệ Mỹ khá ngạc nhiên và hỏi: “Nhan Nhan, con dậy rồi à?”

Tiểu Nhan với vẻ mặt xấu hổ, ngập ngừng nói: “Me…”

La Tuệ Mỹ chợt nhớ ra điều gì đó. Mọi ngày, việc đầu tiên bà ấy thức dậy là ra đánh thức Tiểu Nhan, bởi vì cô luôn nằm trên giường đợi bà ấy gọi, nên có lẽ chuyện này đã trở thành một thói quen.

Chính vì thế mà sáng nay bà ấy sang gõ cửa phòng để gọi cô dậy. La Tuệ Mỹ đã quên mất chuyện tối hôm qua Hàn Thanh nghỉ ngơi trong phòng của Tiểu Nhan Ngay sau khi nhìn thấy Tiểu Nhan thì bà ấy sực nhớ ra người trong phòng bây giờ là Hàn Thanh La Tuệ Mỹ mỉm cười ngượng ngùng rồi bước tới và đẩy người Tiểu Nhan trở lại phòng khách.

“Mẹ không cố ý. Bởi vì sáng nào mẹ cũng sanggọi con dậy nên mẹ quên mất chuyện tối qua Hàn Thanh ngủ ở phòng con.”

La Tuệ Mỹ nói.

Hàn Thanh nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa thì đứng dậy đi ra mở cửa, anh cảm thấy ngạc nhiên khi ở trước cửa không có ai. ở phòng khách, Tiểu Nhan và La Tuệ Mỹ đang nói chuyện thì thấy Hàn Thanh đi ra, bà ấy lập tức vội vàng giải thích: “Hàn Thanh, cháu tỉnh rồi à? Bác quên mất cháu ngủ ở trong phòng của Tiểu Nhan, cứ tưởng con bé vẫn đang ngủ nên mới ra gọi. Bác không đánh thức cháu chứ?”

“Không sao đâu ạ, cháu cũng vừa mới dậy.”

Hàn Thanh từ tổn trả lời.

“Vậy cháu với Nhan Nhan cứ nói chuyện đi, bác vào chuẩn bị bữa sáng.”

Nói xong bà ấy đứng dậy đi vào bếp.

Khi La Tuệ Mỹ vào bếp, bà ấy nghĩ rằng bạn trai mà con gái bà ấy tìm được thực sự rất chu đáo.


Chu Tiểu Nhan kéo Hàn Thanh vào phòng, sau đó tìm bàn chải đánh răng và cốc mới từ tủ của cô rồi đưa cho anh: “Anh đi rửa trước mặt đi, anh có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”


Hàn Thanh vươn tay xoa đầu cô rồi nói: “Không có, anh ngủ rất ngon.


Nghe anh nói vậy thì Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm, cô nói: “Vậy thì tốt rồi.”


Ăn sáng xong, Hàn Thanh lái xe trở về công ty. Xe của anh đã dừng ở dưới tầng suốt đêm. Sau khi anh rời đi, mấy người hàng xóm chạy đến chỗ La Tuệ Mỹđể trò chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK