Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có phải làm như vậy không? Không thể cho cô ấy chút mặt mũi trước mặt Hàn Thanh sao? Chạy trốn nhanh như vậy, làm như bình thường cô ấy toàn ngược đãi nó không bằng. “Hình như, Không Không có vẻ không thích tôi.. “Ừm.” Hàn Thanh nhàn nhạt đáp một tiếng: “Không Không không thích bị người khác quấy rầy lúc ăn cơm, buổi sáng em ôm nó sờ soạng một lúc lâu, có lẽ nó cho rằng em muốn cướp đồ ăn của nó.

Tiểu Nhan sững sờ.

Cô ấy có thể đi giành đồ ăn với một con mèo sao? “Em còn tưởng nó bị em sờ nên sợ, đúng rồi… sao anh lại nuôi một con mèo ở đây, trước kia chưa từngnghe nói qua..

Tiểu Nhan vẫn luôn cho rằng mình luôn ở bên cạnh Hàn Minh Thư, thường xuyên nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất của Hàn Thanh, cô không thể ngờ người đàn ông này còn có thể có chỗ như vậy, hơn nữa còn nuôi một con mèo.


Có lẽ, trước đây cô ấy vẫn luôn nghĩ sai rồi, trong lòng Hàn Thanh có lẽ vẫn còn cất giấu rất nhiều bí mật? Tiểu Nhan muốn biết nhưng lại không dám hỏi, dù sao thì đó cũng là vấn đề riêng tư của người ta, mà cô thì chẳng có thân phận gì. Tuy rằng đêm qua hai người đã hôn nhau nhưng ai biết được liệu có phải vì anh ta muốn trấn an cô ấy nên mới làm như vậy hay không. “Mèo.” Hàn Thanh nói một chữ, sau đó ngừng lại, không nói tiếp nữa.

Tiểu Nhan lập tức trở nên tò mò, chẳng lẽ mèo còn liên quan tới chuyện gì khác? Bạn gái cũ? Hay là cái gì? Không đúng, chưa từng nghe qua Hàn Thanh từng yêu đương, không thể nào là bạn gái cũ được.

Khi Tiểu Nhan còn đang miên mang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại di động vang lên, Tiểu Nhan bắt máy. “Mẹ?”

“Tiểu Nhan, không phải con bảo hôm nay trở về sao? Bây giờ đã mấy giờ rồi sao vẫn chưa thấy người đầu? Con muốn ba mẹ lo lắng chết à?”

Tiểu Nhan nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện giờ tuy rằng chưa muộn nhưng cũng không còn sớm nữa, sắp tới tám rưỡi rồi, bình thường ba mẹ cô ấy sáu rưỡi là dậy rồi, trải qua chuyên đêm qua chắc chắn hai người cũng không thể ngủ ngon, nói không chứng còn thức suốt một đêm Vất vả lắm mới có thể chờ đến khi trời sáng, vậy mà đợi mãi vẫn không thấy Tiểu Nhan trở về.

Trong lòng Tiểu Nhan vô cùng áy náy, cô ấy vội nói: “Mẹ, bây giờ con đang chuẩn bị về đây, mẹ và ba đừng lo lắng, ăn bữa sáng chưa? Hai người ăn chút gì đi, đợi con về sẽ nói với ba mẹ rõ ràng mọi chuyện.”

“Thật không? Vậy con mau trở về đi, đừng để ba mẹ đợi lâu đấy.”

Sau khi tắt điện thoại, Tiểu Nhan nhìn về phía Hàn Thanh “Chuyện này… ba mẹ em giục em về, em…”

“Đi thôi”

Hàn Thanh trở về phòng lấy chìa khóa, sau khi đi ra anh ta mặc thêm một chiếc áo khoác trên người, trên tay còn cầm thêm một chiếc áo khác.

“Mặc vào đi, thời tiết vẫn có chút lạnh.”

Tiểu Nhãn nhận lấy áo khoác, phát hiện ra áo của Hàn Thanh là áo khoác dáng ngắn, khi cô ấy mặc vào không quá rộng, tới cửa Tiểu Nhan lại để ý thấy một đôi giày kiểu nữa màu trắng, trông có vẻ rất giống với những kiểu ngày thường cô hay đi.

“Đây là mua cho em sao?”

“Không thì sao?”

Hàn Thanh khoác áo xong, cầm chìa khóa dựa vào cửa nhìn Tiểu Nhan.

Nhà họ Chu. “Sao rồi? Nhan nó nói khi nào nó về?”

Thật ra từ sáng sớm La Tuệ Mỹ đã thức dậy nấu cháo, hai vợ chồng vì lo cho con gái nên cả đêm không chợp mắt được, vì vậy vừa thấy trời sáng là La Tuệ Mỹ liền thức dậy nấu cháo, mong rằng con gái về là có thể ăn được.

Ai ngờ đợi trái đợi phải, con gái còn chưa về, hơn nữa cả điện thoại cũng không gọi về.

Vì vậy hai người liên gọi một cuộc điện thoại, sau khi nghe nói Nhan Nhan sắp về, La Tuệ Mỹ liền giục cha Chu mau ăn hết cháo, hơn nữa còn phải ăn nhiều một chút. “Không phải nói lát nữa về tới sao? Bà giục cái gì chứ, ăn cháo của bà đi.”


Cha Chu: “Cả đêm qua tôi không chợp mắt được là vì lo cho nó, bây giờ không nhìn thấy nó, sao tôi ăn nổi chứ?”


“Ăn không nổi thì ông đừng ăn nữa, đợi lát nữa con nói về ông còn có cức nói chu vẫn là được đếnlúc đó đừng có bề cơm vừa ăn vừa uống điên cuồng trước mặt con gái ông.”


Cha Chu: “…Khoan đã Tuệ Mỹ, bà nói chuyện kiểu gì vậy hả? Con gái xảy ra chuyện lẽ nào bà không lo sao? Bà nhìn bà ăn ngon như vậy, lương tâm không đau sao?”


La Tuệ Mỹ suýt tỷ là bị ông làm cho tức chết, trực tiếp thu luôn cái bát cơm trước mặt ông: “Ông thích ăn thì ăn, không ăn thì bỏ qua một bên, lương tâm tôi không chỉ không đau, mà còn tốt cực kỳ. Cũng không nghĩ xem tại sao tôi bảo ông ăn cơm, ông không ăn no, lát nữa lỡ như chuyện con gái nói làm ông tức giận, ông làm sao có sức dạy dỗ cái tên khốn kia? Tôi thấy tối hôm qua, cái tên Lý Tư Hàn kia tám phần là đã làm gì con gái chúng ta rồi, nếu không đang yên lành sao lại nằm viện?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK