Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Tiểu Bạch nhàn nhạt cười mà nói: “Không phải cậu làm hại, nhìn bề ngoài là cậu làm hại, nhưng thật ra là tớ và Tiêu Túc lúc đó có phiền phức mà thôi. Mà lúc đó rõ ràng cậu bị thương, chẳng qua là gấp gáp mà chạy đến bệnh viện, đưa cậu đi bệnh viện là chuyện vô cùng bình thường, tớ lại vì chuyện này mà để cậu chịu sự áy náy, hổ thẹn và tự trách”

“Trong chuyện này cậu có lỗi sao? Không, chỉ là cậu đúng lúc đụng phải anh ấy, đúng lúc lại bị thương, mặc dù tớ bị chuyện này ảnh hưởng, thế nhưng từ đầu đến c âu không hề sai, cho nên cậu không cần cảm thấy cậu có lỗi với tớ hay lương tâm bất an gì gì đó. Trong chuyện này, nếu truy cứu kỹ, thực ra tất cả mọi người đều không có lỗi, nhưng thời gian và sự kiện đều phát sinh thật trùng hợp, hoàn toàn không trách được ai”

Muốn trách cũng chỉ có thể trách chính cô, cô ở bên Tiêu Túc lúc cậu ta còn chưa phân rõ tình cảm.

Không phải, chỗ sai là ở ly rượu kia.


Nếu hôm đó cô không uống quá nhiều, có lẽ sau khi uống rượu hai người sẽ không có quan hệ gì nữa, và tự nhiên sế không có hàng loạt chuyện sau đó.

Thực sự là tạo hóa trêu ngươi, đại khái là thiếu nợ nhau đời trước, cho nên đời này mới dùng cách như vậy ở bên nhau.

Tiểu Nhan không nghĩ tới cô lại nghĩ chuyện thông thấu như vậy, trong chốc lát Tiểu Nhan kinh ngạc nói không ra lời, hồi lâu mới nói: “Vậy về sau cậu định như thế nào?”

“Về sau? Cứ như vậy qua thôi, kết hôn cũng kết rồi, đứa bé cũng sinh rồi, tớ vẫn yêu anh ấy. Không sống được thì làm sao bây giờ?”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch nở nụ cười: “Nhưng tim anh ấy bây giờ đã hoàn toàn thuộc về tớ rồ

Trong nháy mắt, Tiểu Nhan cảm thấy Giang Tiểu Bạch cười rộ lên đẹp quá.

Bản thân cô thuộc loại có đường nét khuôn mặt rất thanh tú, ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, không cười cũng đã rất đẹp mắt rồi, cười rộ lên lại càng khiến cho không ai có thể rời mắt.

Vì vậy Tiểu Nhan cũng bị cuốn hút, cười rộ lên theo cô.

“Vậy à? Vậy thật thật tốt quá, chúc mừng cậu, tớ thành thật chúc phúc cho cậu”

“Cảm ơn, chúng ta đều sẽ hạnh phúc”

Sau đó không bao lâu, Hàn Thanh gọi điện thoại cho Tiểu Nhan, hỏi vị trí của cô.

Giang Tiểu Bạch bất đắc dĩ nói: “Em và Tiểu Bạch ở bên ngoài, không phải em đã nói cho anh sao? Bây giờ anh qua làm gì?”

“Một mình em mang hai đứa bé, anh lo lắng, cũng không tiện, giờ anh tới đón em”

“Không cần, tự em trở về được, hơn nữa em cũng không…”

“Để anh ấy đến đây đi” Giang Tiểu Bạch cắt đứt lời của cô: “Cậu mang theo hai đứa bé rất không tiện, để cho anh ấy tới đón cậu cũng tốt lắm”

“Nhưng…”

“Đừng nhưng nhị gì cả, tớ phải về nhà ngay, lẽ nào cậu nghĩ tớ phải ngồi ở chỗ này với cậu cả một ngày?”

Lời này nói ra nghe có vẻ hung hăng, nhưng Tiểu Nhan lại nghe ra cô có thiện ý, cô thì không muốn mình có gánh nặng trong lòng.

Tiểu Nhan rất cảm động, nhẹ giọng nói: “Cám ơn cậu, Tiểu Bạch”

Hai người ngồi không bao lâu, Hàn Thanh tới, Giang Tiểu Bạch quan sát anh ta, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như trước đây, tuy vẻ ngoài đẹp khó có được, khí chất mạnh mẽ, nhưng kiểu đàn ông này hoàn toàn không phải gu của cô.

Ừm, có cảm giác quá là không thân thiện rồi.

Cô vẫn thích những người thân thiện gần gũi hơn, quả nhiên ai cũng có cơ duyên của mình.


“Tiểu Bạch, chúng tớ cũng phải về, không bằng chúng tớ tiện đường đưa cậu đi?” Tiểu Nhan đề nghị.


“Không cần” Giang Tiểu Bạch nhàn nhạt cười nói. “Lát nữa tớ còn có những chuyện khác muốn đi làm, tạm thời không quay về, các cậu đi trước đi”


“Vậy được rồi”


Tiểu Nhan chỉ có thể cùng nói lời từ biệt với cô, rời đi cùng Hàn Thanh, Hàn Thanh gật đầu với Giang Tiểu Bạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK