Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô vẫy đến mỏi cả tay thành ra công cốc, đối phương hoàn toàn không nhìn thấy cô đang làm gì.Nếu như không phải Tiêu Túc quay ra nhìn cô một cái thì cô còn tưởng mình là người tàng hình.

Vậy mà Tiêu Túc vẫn không buồn để ý đến cô. Giang Tiểu Bạch cũng không tức giận, cô đẩy ghế ngồi gần lại, cả người cô thả lỏng, tựa lên quầy bar: “Được rồi, tôi cũng không tính toán với một người đàn ông đang thất tình như anh, nhưng nể tình trước đây anh đã từng hợp tác với tôi thì tôi có thể cho anh một cơ hội để tâm sự, miễn cưỡng làm một khán giả trung thành của anh.” Dù sao Phương Đường Đường cũng chưa trở lại, cô ngồi vậy thì cũng ngồi không. Vả lại cô cùng là một tác giả, cũng rất cần thu thập những tài liệu để viết. Nói không chừng câu chuyện của Tiêu Túc là một câu chuyện vô cùng máu chó và ly kỳ. Biết đầu nghe xong, cô chỉ cần chỉnh sửa một chút rồi viết ra thì có thể nổi tiếng.

Rồi sau đó có nhiều tiền đến mức đếm mỏi cả tay, ngày nào cũng được ngủ trên cả một đống tiền.

Tiêu Túc nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy nụ cười gian trá, đang mưu tính của Giang Tiểu Bạch.


Trông thật giống một cậu bé.

Tiêu Túc không nhìn nữa rồi chỉ nói: “Tôi không cần”

Cuối cùng cũng đồng ý nói chuyện rồi sao? Giang Tiểu Bạch thấy được một điểm đột phá thì vui vẻ nói tiếp: “Anh nói chuyện đi, đúng là anh thất tình đúng không? Rõ ràng tôi gặp anh cũng chưa lâu, lúc đó tôi trông anh đầu giống người đã có bạn gái? Sao bây giờ anh đã thất tình rồi? Anh có phải là đã thích cô gái là nhân vật chính trong câu chuyện mà lần trước anh bảo tôi viết đúng không?

Tiêu Túc nghe cô nói vậy thì không nhịn được chu môi lên một chút Thích mợ chủ sao? Làm sao có thể có chuyện đó được? Trừ khi anh ta không muốn sống nữa.

Thấy Tiêu Túc bĩu môi, Giang Tiểu Bạch biết mình đã đoán sai, nhưng không sao chuyện này cũng không quan trọng. Cô lấy tay đỡ cảm: “Nếu như không phải là nhân vật chính vậy thì là bạn tốt của nhân vật chính rồi?”

Tiêu Túc: “..” Thần thánh phương nào vậy? Tiêu Túc không ngờ là cô đoán trúng.

Nhìn biểu cảm của Tiêu Túc, Giang Tiểu Bạch biết mình đã đoán đúng, cô không nhịn được mà hạ ha cười lớn. “Anh cũng đừng cảm thấy kinh ngạc trước tài năng của tôi, không phải có câu nói tiểu thuyết là bắt nguồn từ hiện thực sao? Tôi đã từng viết rất nhiều chuyện, tôi còn có thể đoán được đại khái câu chuyện của anh đấy.”

Cô đã từng viết về rất nhiều người, rất nhiều chuyện nên khả năng đoán tình tiết và nhân vậy cũng rất chính xác? Thậm chí Giang Tiểu Bạch còn cảm thấy mình nhìn người rất giỏi.

Đương nhiên chuyện này cũng chỉ là do cô tự cảm nhận. “Để tôi đoán những chuyện tiếp theo nhé? Anh thích bạn thân của nhân vật nữ chính, nhưng cô gái đó không thích anh, người mà cô gái kia thích có thể là.” Nói đến đây, Giang Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, lần trước cô viết hộ câu chuyện kia nên cô hiểu rõ thân thể của nhân vật nữ chính. Cô nghĩ lại một chút rồi nhìn Tiêu Túc: “Không lẽ người mà cô gái đó thích là anh trai của nhân vật nữ chính?”Tiêu Túc lười không muốn để ý tới cô nên cầm ly tiếp tục uống rượu, nhưng sau khi nghe thấy cô nói vậy thì lập tức phụt ngụm rượu trong miệng ra. “… Bị tôi đoán trúng rồi sao?”

Giang Tiểu Bạch kinh ngạc một lúc mới phản ứng lại được, cô ha ha cười lớn: “Tôi đúng là giỏi thật, nói giỡn chơi một câu là cũng đúng. Tôi thấy về sau mình không cần viết văn nữa, đi làm thầy bói luôn cho rồi.”

Cuối cùng Tiêu Túc nghiêm túc nhìn cô một cái. “Cô có chuyện gì sao?”

Cô có chuyện gì sao? Câu này có nghĩa là, nếu không có chuyện gì thì đi ra chỗ khác đi, đừng làm phiền tôi nữa.

Nếu như là cô gái khác bị đàn ông nói như vậy thì nhất định sẽ rất tức giận nhưng Giang Tiểu Bạch không phải là người như vậy. Cô cũng là một người mặt dày, vả lại cô tiếp cận Tiêu Túc cũng là để thu thập tư liệu viết văn nên đương nhiên là cô không quan tâm đến thái độ của anh ta.

Cô đưa tay lên, vỗ vai Tiêu Túc. “Tôi nói này người anh em, anh đừng nhụt chí.

Nếu như căn cứ theo đúng trình tự phát triển tình tiết trong tiểu thuyết thì mặc dù người mà anh thích thích người khác nhưng cô gái định mệnh của đời anh sẽ lập tức xuất hiện.”

Tiêu Túc: “…”

Giang Tiểu Bạch tiếp tục luyên thuyên: “Không biết chừng ngay trong tối nay! Cô ấy sẽ xuất hiệnngay bên cạnh anh, cứu vớt anh ra khỏi nỗi đau thất tình, đưa anh ra khỏi bóng đêm và tìm thấy ánh sáng.”

Tiêu Túc hơi cau mày, nghe những gì cô nói rồi lại nhìn thấy dáng vẻ của cô, anh ta thầm cảm thấy có gì đó không đúng lắm. “Vậy nên anh đừng chán nản, anh phải kiên trì chờ đợi.


Rồi Giang Tiểu Bạch bị ánh mắt của Tiêu Túc nhìn cho đến mức không thoải mái, hình như có gì đó không đúng? “Sưng rồi đúng không?”


Cô đưa mặt sát lại mặt của Tiêu Túc, vẻ mặt thần bí, hai mắt lanh lợi chớp chớp, hàng lông my dài giống như hai cánh quạt.


Tiêu Túc cảm thấy trái tim mình hình như đang bị thiêu cháy. Anh ta hoàn hồn lại và lùi về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Giang Tiểu Bạch.


Tiêu Túc nâng ly rượu lên, trước khi uống còn cười nhếch môi, lạnh giọng nói một câu: “Cô nhà văn, không lẽ cô đang nói chính mình sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK