Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cảm giác đặc biệt gì?

Mà hai mắt Hàn Minh Thư phát sáng, trực tiếp năm lấy tay áo của Dạ Âu Thần: “Anh mau nói đi, mau nói xem nào.”

Thấy dáng vẻ có phần khởi như vậy, ảnh mặt của Dạ Âu Thần dẫn tối sầm lại, hơi cúi người về phía trước nói một câu bên tại có

Vốn đi trên mặt Hàn Minh Thư mang nét cười, nhưng sau khi nghe xong câu nói của Dạ Âu Thần, nụ cười trên mặt cứng lại, khuôn mặt của cô ngay lập tức liền đỏ lên, không biết phải làm sao mà nhìn anh.


“Em, em không kêu anh nói cái này……

Giọng của Dạ Âu Thần khàn khàn: “Vậy thì là cái nào?

Hàm Minh Thư:

Nhìn anh hồi lâu, Hàn Minh Thư cảm thấy thôi bỏ đi, không hỏi nữa. Nếu như bản thân anh có cảm giác thì có lẽ anh sẽ hỏi cô thay vì đợi cô hỏi.

Chỉ là cô cảm thấy rất phiền muộn, tiếp xúc thân mật cũng không kích thích được anh, vậy thì phải làm sao mới có thể kích thích được ký ức của anh đây?

Trong ấn tượng của Hàn Minh Thư, Dạ Mạc Thảm hình như chỉ coi trong mẹ của anh Tổng

An và me con họ.

Đang suy nghĩ, điện thoại của Dạ Mạc

Thăm lại vang lên.

Anh cầm lên nhìn một cái rồi trực tiếp đặt chế độ không làm phiên

Hàn Minh Thư vểnh mỗi lên. “Người nhà anh hồi thúc anh về phải không? Vậy anh nhanh chóng trở về đi.”

Dạ Âu Thần cất điện thoại đi, ảnh mặt sâu thẩm của anh nhìn vào mặt của cô.

“Không giữ anh lại?”

Hàn Minh Thư phút chốc nâng mắt: “Làm sao giữ anh, người nhà anh không phải ”

“Chỉ cần em muốn, tối nay anh có thể ở lại.”

Không, cô không muốn. Anh chỉ ở với mình như thế một lúc thôi người nhà anh đã liên tục hối thúc anh rồi, nếu như anh thật sự ở đây một đêm, vậy nhà Uất Trì chẳng phải nổi giận rồi sao?

Đến lúc đó Tống An còn chưa kịp liên lạc thì ông lão Uất Trì đã nổi giận lên rồi.

Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư bèn nhẹ giọng dỗ dành. “Anh vẫn nên về sớm đi, chúng ta mới bên nhau không lâu, hoãn lại một quãng thời gian đi, anh… tạm thời cũng đừng đem chuyện của chúng ta ra nói cho người khác biết ”

Không phải không nhìn ra sự trốn tránh của cô, chỉ là không nghĩ đến cô sẽ trốn tránh đến thế này, cuối cùng anh vẫn tôn trọng lựa chọn của cô. “Được.”

Không đợi điện thoại lại gọi đến hối thúc, Hàn Minh Thư đã tiền Dạ Âu Thần ra cửa, sau đỏ mat nhin xe của anh rời đi.

Cô đứng ở hành lang nhìn xe chạy xa bên người cô đột nhiên vang lên giọng của một người con gái

“Người vừa lái xe đi là bạn trai của cô à?”

Hàn Minh Thư quay đầu lại, nhìn thấy người con gái sống cạnh nhà đúng lúc đi ra, cười bắt chuyện với cô.


Hàn Minh Thư ngẩn ra, sau đó gật đầu: “Bạn trai của cô đẹp trai thật nha, hơn nữa xe anh ta lại có vẻ như rất đắt tiền.” Nói xong, người con gái nghiêng đầu, tò mò nhìn cô: “Anh ấy có tiền như vậy, tại sao cô vẫn còn thuê nhà ở đây? Để anh ấy mua cho cô căn nhà rồi vào ở không phải tốt hơn sao?”


Hàn Minh Thư. “… Tôi cảm thấy ở đây cũng tốt, hơn nữa tôi chỉ là yêu đương với anh ấy, không cần anh ấy giúp tôi mua nhà ”


Người đàn ông mua đủ loại đồ trong quảng thời gian yêu nhau quả thực rất đáng quý, cho thấy rằng anh ấy bằng lòng bỏ ra bất cứ thứ gì vì bạn. Nhưng ngoài đáng quý ra đồng thời cũng là gánh nặng, cái gì anh ấy cũng cho bạn, bạn thì có thể lấy gì để tặng lại người ta đây? Nghe xong, trên mặt người con gái lộ ra nét kì quái, phản bác lại cô. “Cô kì lạ thật nha, yêu nhau với anh ấy, để anh ấy mua căn nhà cho cô thì sao chứ? Tôi lại cảm thấy, nếu như anh ấy có tiền, nhưng lại không chịu tiêu chút tiền vi cô, tôi cảm thấy tủi thân thay cô


Hàn Minh Thư ngắt lời của cô ấy “Cô và bạn trai có thuê nhà ở đây, mỗi tối tan làm còn rất muộn, cô cảm thấy tủi thân không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK