Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết bao giờ mới đến lúc tan học, hiện tại Đậu Nành rất muốn trở về bên cạnh mẹ.

Mà hai ngày nay, Tiểu Nhan như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, mỗi ngày đều đứng ngồi không yên, cũng không có tâm trạng mở cửa hàng, cô ấy đã phạm rất nhiều lỗi ở trong phòng bếp, cuối cùng được La Tuệ Mỹ trực tiếp đón về.

“Mấy hôm nay con sao thế? Sao liên tục phạm lỗi như vậy?”

Tiểu Nhan phạm phải sai lầm bị La Tuệ Mỹ quở trách, nhất thời xấu hổ, cúi đầu xuống, nói: “Mẹ, không có việc gì cả, mấy ngày hôm nay con hơi mất tập trung.”


“Không có việc gì? Lúc trước con đã từng phạm sai lầm như bây giờ chưa? Hiện tại cứ làm là phạm sai, con lại còn nói với mẹ là không có việc gì? Con nghĩ mẹ sẽ tin con sao?”

Nghe vậy, Tiểu Nhan cắn chặt môi dưới, biểu cảm trở nên rối loạn, nói: “Mẹ, thật sự là không có chuyện gì cả, thật sự là mấy ngày hôm nay con hơi xao nhãng mà thôi.”

“Con nói thực, có phải con cùng với Hàn Thanh xảy ra chuyện gì rồi không?”

Tiểu Nhan hoảng hốt: “Mẹ! Mẹ đừng quan tâm đến con quá như vậy được không? Con cùng anh ấy đang rất tốt!”

“Vậy thì được, vậy con vì điều gì mà thất thần?”

Tiểu Nhan không nghĩ sẽ nói ra chuyện này, kỳ sinh lý của cô đã gần đến, nhưng dì cả vẫn chưa đến cho nên trong lòng Tiểu Nhan không ngừng lo lắng.

Chu kỳ sinh lý của cô ấy không có đều, có đôi khi sẽ chậm vài ngày, có đôi khi lại đến sớm vài ngày cho nên hiện tại chu kỳ có chậm một hai ngày thì Tiểu Nhan cũng chưa dám hoài nghi gì cả.

Nhưng bởi vì chuyện đó có phát sinh cho nên Tiểu Nhan vô cùng lo lắng, sợ rằng bản thân cô ấy thật sự mang thai.

Hai ngày nay cô liên tục nghĩ đến chuyện này, thời điểm làm việc cũng không chú tâm, trong lòng không ngừng thấp thỏm.

“Con chỉ cảm thấy không thoải mái, con, con muốn nghỉ ngơi.”

La Tuệ Mỹ nhìn dáng vẻ như mất hồn của cô ấy, nghĩ ngợi một chút rồi tiến đến vuốt đầu cô ấy: “Có phải con ốm không? Con thấy chỗ nào không thoải mái? Có muốn mẹ đưa con đến bệnh viện khám hay không?”

“Không, không, không cần đâu!”

Tiểu Nhan liên tục cự tuyệt: “Tự con có thể đi được mà mẹ!”

Nói xong, Tiểu Nhan cởi tạp dề, cầm lấy điện thoại bước ra ngoài.

“Đứa nhỏ này…Nói đi là đi, một mình đi đến bệnh viện sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Sau khi Tiểu Nhan rời khỏi quán mì, cô ấy bước vô định trên đường, cũng không biết đã đi bao lâu, cô ấy đột nhiên nhìn thấy một hiệu thuốc.

Ma xui quỷ khiến thế nào Tiểu Nhan bước vào trong. Người trong cửa hiệu thuốc không nhiều, bình thường cô ấy đến đây mua đồ vật linh tinh cũng cảm thấy bình thường, nhưng hôm nay tâm trạng của Tiểu Nhan luôn thấp thỏm không yên, vào lúc cô ấy mua thứ kia, động tác trở nên cẩn thận, sợ sẽ có người phát hiện ra.

Cô ấy mua vài que thử thai rồi bỏ vào trong túi, đang định bỏ vào trong túi lại cảm thấy hành động của mình như vậy là không được, nhìn rất giống một kẻ trộm.

Vì thế Tiểu Nhan chỉ có thể cầm nó trong lòng bàn tay, rón ra rón rén đi đến quầy để tính tiền.

Dọc đường đi cô ấy cứ nhìn bốn phía xung quanh, khi đến quầy thu ngân cũng không dám nhìn thẳng người bán hàng mà quay người sang một hướng, cứ như vậy cô ấy đâm sầm vào một người.

Sầm.

Đống đồ Tiểu Nhan cầm trên tay cũng rơi xuống đất.

Cả người cô ấy đều trực tiếp bị dọa cho giật mình, bởi vì quá căng thẳng cho nên bàn tay cô buông lỏng, đồ vật trong tay cũng thuận theo mà rơi ra.

Nhưng lực va chạm của hai người không mạnh, cho nên người đó cũng không có vấn đề gì.


Cô nhìn đồ của mình rơi lả tả trên mặt đất, lập tức ngồi xổm xuống định nhặt lên, trên đỉnh động lại vang lên một giọng nói quen thuộc.


“Cô không sao chứ?”


Giọng nói này…


Bàn tay đang định nhặt đồ lên đột ngột dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK