Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khả Phi, tớ không sao” Đường Viên Viên lắc đầu nói nhỏ: “Chút vết thương này không tính là gì cả, chúng ta là bạn tốt của nhau mà”

Viên Nguyệt Hàn kéo Trương Hiểu Lộ sang một bên: “Cậu đã quá bốc đồng rồi đấy. Giờ làm Viên Viên bị thương thì sau này làm sao bây giờ?”

Mặc dù có chút chột dạ nhưng Trương Hiểu Lộ vẫn mạnh miệng: “Tớ không đánh cô ta mà là cô ta tự lao lên chứ bộ. Tớ chỉ vô tình đánh trúng cô ta mà thôi”

Cuối cùng mấy người tham gia đánh nhau đều không tham gia khóa huấn luyện trong ngày.


Sau nữa vì bị thương nên đã được đưa đến phòng y tế.

Người đã kiểm tra vết thương cho Đường Viên Viên là một nữ bác sĩ quân y. Sau khi khám xong, cô ấy vừa bôi thuốc mỡ mát lạnh lên mặt cô bé, vừa tức giận nói: “Cô bé, sao có thể đánh nhau được chứ? Mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng lời nói mà. Xem khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của em này, nếu bị thương sâu rồi sau này có sẹo thì khó coi lắm”

Lúc đó Đường Viên Viên rất sốt ruột, chỉ muốn kéo Trương Hiểu Lộ đi, muốn cô ta đừng tiếp tục đánh Mạnh Khả Phi nữa, ai biết Trương Hiểu Lộ vậy mà lại mạnh mẽ thế chứ.

Tuy nhiên, cô bé không dùng những lời này để giải thích với nữ bác sĩ quân y, chỉ nói: “Cảm ơn huấn luyện viên, em hiểu rồi”

Khi cô bé bước ra, Mạnh Khả Phi và Trương Hiểu Lộ cũng đã xử lý vết thương xong. Huấn luyện viên mang vẻ mặt nghiêm túc đứng một bên, nhìn thấy Đường Viên Viên bước ra, lập tức nói với cô bé: “Tôi nghe hai người họ nói là do hai người họ ra tay đánh nhau trước. Còn em chỉ là tiến lên can ngăn nên lần này em không phải bị phạt.”

Đường Viên Viên thầm nghĩ thế mà mình lại không bị phạt.

Sau đó cô bé nhìn Mạnh Khả Phi, rồi lại nhìn Trương Hiểu Lộ, nghiêm túc nói: “Không phải bạn của em ra tay trước, cậu ấy chỉ tự vệ mà thôi”

“Tôi biết rồi, em về trước đi”

“Viên Viên, cậu về trước đi. Nhớ chăm sóc vết thương trên mặt cho tốt, đừng để lại sẹo” Mạnh Khả Phi cũng không muốn cô bé ở lại vì mình.

Sau khi Đường Viên Viên rời đi, Mạnh Khả Phi và Trương Hiểu Lộ bị xử phạt.

Hai người bị phạt chạy trên sân thể dục, một người năm vòng.

Trong lúc chạy, Trương Hiểu Lộ lạnh lùng khuyên nhủ Mạnh Khả Phi.

“Tôi nói cho cậu biết, dựa vào nhà của cậu thì cậu không thể đấu lại tôi đâu. Nếu cậu không muốn ba mẹ cậu bị ảnh hưởng vì cậu thì từ nay về sau, đối với những chuyện giữa tôi và Viên Viên, tốt nhất là cậu nên im miệng đi”

Mạnh Khả Phi không chịu thua kém mà nói: “Cậu vốn không thật lòng muốn làm bạn với cậu ấy chút nào”

“Vậy thì sao? Miễn tôi không bắt nạt cô ta là được rồi. Cậu nói đúng, tôi chỉ muốn kết bạn với cô ta vì anh trai cô ta mà thôi. Nhưng có ai quy định như vậy thì hai người không được kết bạn với nhau chứ?”

Sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, mọi người đều đen hơn rất nhiều, lại vừa lúc ngày hôm sau là thứ hải nên mọi người đều không có thời gian nghỉ ngơi, khi trở lại trường học cũng đã gân chạng vạng. Sau khi cầm điện thoại, việc đầu tiên Đường Viên Viên làm là nhắn tin cho Uất Trì Diệc Thù.

Nhưng vừa cầm lấy điện thoại thì cô bé đã nhận được tin nhắn từ Uất Trì Diệc Thù.

“Tới cổng phụ của trường, anh cho em một thứ”


Lúc này, Đường Viên Viên đặt điện thoại xuống dưới gối, vội vàng chạy ra ngoài.


Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn bên cạnh nhìn thấy cảnh này, liếc mắt nhìn nhau rồi chạy tới muốn lấy điện thoại di động của cô bé. Mạnh Khả Phi lập tức xoay người ngăn chặn: “Đừng đụng vào đồ của cậu ấy: “Mạnh Khả Phi, tránh ra cho tôi: “Lại là cậu? Có phải cậu quyết tâm muốn đối nghịch với chúng tôi haý không?”…..


Trương Hiểu Lộ nắm lấy mái tóc dài của Mạnh Khả Phi, biểu cảm tàn nhãn như muốn cô bé phải chết. Mạnh Khả Phi ngẩng mặt lên, trong mắt không có chút sợ hãi: “Cậu đánh nhau, mục tiêu của các cậu là anh trai của Viên Viên đúng không? Vừa hay trước đây tôi có quen biết anh trai cậu ấy, nếu cậu dám đánh tôi một lần nữa, tôi sẽ nói cho anh trai của Đường Viên Viên biết quan hệ nam nữ của các cậu không rõ ràng.’ “Cậu dám!” Trương Hiểu Lộ vung tay lên, suýt chút nữa tát xuống, nhưng lại bị Viên Nguyệt Hàn ở bên cạnh ngăn lại.


“Cậu làm gì vậy?” Trương Hiểu Lộ bất mãn trừng mắt nhìn Viên Nguyệt Hàn, nhưng bị cô ta kéo qua một bên: “Bài học kinh nghiệm trước đó cậu còn chưa ăn đủ sao? Bây giờ lại muốn đánh nhau nữa à? Cậu đánh cậu ta thì sẽ chỉ khiến người khác nhìn thấy dấu vết, cậu ta muốn kiện cậu rất dễ dàng. Hơn nữa… tbhhRộ của cậu ta và Đường Viên Viên tốt như vậy, một khi cậu ta nói xấu chúng ta trước mặt Đường Viên Viên, hoặc nói xấu chúng ta trước mặt anh trai của cô ta, vậy sau này sẽ làm sao đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK