Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Uất Trì Kim là ông ngoại của anh nhưng ông ấy quản anh quá mức như trẻ con, ăn bữa cơm cũng hỏi. Uất Trì Kim hơi sửng sốt, không ngờ anh lại phản bác lại mình trước mặt ĐoạnMộc Tuyết như vậy, khiến mình mất mặt, Đất Trì Kim lập tức mặt hứng, nghiêm mặt “Cháu là thái độ gì vậy? Ông là ông ngoại ruột của cháu, quan tâm một chút thì sao? Sao lại nói chuyện với ông ngoại như vậy?”

“Ông Uất Trì đừng nóng, anh Thâm có thể tăng ca có chút mệt nên tâm trạng không tốt, ông đừng nóng, cháu bóp vai cho ông Đoàn Mộc Tuyết đứng dậy, nhanh chóng bóp vai cho Uất Trì Kim, giọng nói dễ ngọt mà đứng về phía Dạ Mạc Thâm: “Anh Thâm, ông cũng vì chờ anh về ăn cơm tối mà, anh nhanh nói xin lỗi với ông noi di.”

Nghe thế Dạ Mạc Thâm nhíu mày: “Vì sao không ăn cơm tối? Sau này không cần chờ chấu.”

“Có ý gì? Ý của cháu là mỗi ngày đều muốn tăng ca? Đến cùng vẫn là cháu ngoại của mình, Uất Trì kim nghe anh nói vậy, trong lòng liền thoải mái hơn, nhân tiện nói: Chẳng lẽ cháu muốn tăng ca mỗi ngày? Không phải vừa nói rồi sao, cháu mới khỏi bệnh, đừng làm quá độ? Sao lại không nghe lời như vậy?”


“Ông ngoại, cơ thể của cháu, cháu hiểu, châu lên lầu trước Nói xong. Da Mạc Thâm liên liền trực tiếp xoay người rời đi.

“Anh Thâm!” Đoan Mộc Tuyết thấy thế bước nhanh đuổi về phía trước nhưng bước chân của Dạ Mạc Thâm dài, cô ta phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp: “Anh Thâm, anh Thâm, anh dừng lại đi, em có chuyện muốn nói với anh được không?”

Bước chân Dạ Mạc Thâm không dừng, thời ở nói: “Hôm nay mệt rồi, có lời gì ngày mai lại nói.” Anh bước lên cầu thang Đoàn Mọc Tuyết không thể làm gì khác hơn là dừng bước lại, nhìn bóng lưng của anh biểu cảm trở nên khó chịu Sao vẫn không được?

Rõ rằng từ lúc biết anh bị thương, mỗi ngày tới đây thăm anh, chăm sóc anh, nhưng anh vẫn lạnh nhạt với mình như thế, ngay cả liếc mình thêm một cái cũng không muốn, thậm chí còn không muốn nghe cô nói một câu đầy đủ Người đã mất trí nhớ, rõ ràng trong đầu anh chẳng có ai cả, nhưng sao cô vẫn không chen vào được?

Đoan Mộc Tuyết càng nghĩ càng uất ức, năm tay viên mất dẫn đỏ.

“Tuyết à.”

Giọng Uất Trì Kim từ sau vang lên, Đoan Mộc Tuyết thu hỏi lại tâm trạng của mình, quay đầu cười với ông ấy “Ông à, cháu không sao, ông còn chưa ăn cơm tối nhỉ? Cháu ăn với ông”

Uất Trì Kim gật đầu, sau khi ăn cơm xong, Đoàn Mộc Tuyết liên về nhà Đoan Mộc, vừa vào cửa liền tức giận đến đập điện thoại ở trong phòng khách Đoan Mộc Ngạo Thiên và Đoan Mộc Trạch thấy vậy, đều híp mất lai.

“Sao vậy? Ai làm gì cháu gái bảo bối của ông?” Nghe thấy giọng Đoan Mộc Ngạo Thiên, Đoan Mộc Tuyết chạy tới: “Ông nội, chuyện đỉnh hồn ông bản tới đâu rồi?”

“Hử?”

Đoan Mộc Trạch dường như năm được tin tức gì. “Đỉnh hôn gì? Đinh hôn với ai?”

Đoan Mộc Tuyết liếc nhìn anh ta không để ý tới anh ta. . Truyện Mạt Thế

Đoan Mộc Trạch nhìn cô ta, có chút buồn cười: “Sao nào, chẳng qua anh chi xa nhà một chút thôi đã xảy ra chuyện mà anh không biết rồi? Còn nữa ảnh mát này của em là sao chứ? Giống như anh trai em làm chuyện gì có lỗi với em vậy?”

“Đúng vậy.” Đoan Mộc Ngạo Thiên luôn yêu thương hai đứa cháu của mình, cho nên lúc này chủ động giải vây cho Đoan Mộc Trạch: “Trước đây chúng ta từng có hôn ước với nhà Uất Trì, chỉ có điều năm đó con gái Uất Trì Kim khong đồng ý với cuộc hẳn nhân này cho nên hai nhà rất tiếc nuối vẫn chưa kết thông gian được. Ông và Uất Trì Kim đã thương lượng, con gái không gả nhưng đời châu vẫn có thể kết thần. Gần đây ông cụ Uất Trì Kim vừa tìm được đứa cháu ngoại mình về, cho nên hai nhà chuẩn bị kết thân”

Nghe vậy, Đoan Mộc Trạch nhíu mày: “Tim được cháu ngoại về? Là nam?”

“Đúng vậy.”

Đoan Mộc Trạch nhìn Đoan Mộc Tuyết bên cạnh nói: “Ông nội à, ông muốn giúp Tuyết định hộn à, tính khi bốc đồng của con bé có thể không chịu đồng ý đâu, hơn nữa. Hai người đã bao nhiêu tuổi rồi, còn có hứng thủ làm mai cho thanh niên chứ?”

“Anh, anh đang nói hưu nói vượn gì đấy? không cho phép anh nói ông nói như vậy Đoan Mộc Tuyết vươn tay bảo vệ Đoan Mộc Ngạo Thiên, tức giận nói.


Hai anh em như vậy là chuyện hàng ngày, Đoan Mộc Ngạo Thiên vui vẻ nói: “Cháu cho rằng ông chỉ đơn thuần muốn làm mai? Còn không phải con bé Tuyết này…


Tuyết?” Đoạn Mộc Trạch nheo mắt. Nó làm sao vậy?”


“Cháu hỏi nó xem, lúc người ta bị thương mỗi ngày đều chạy tới nhà Uất Trì, hiện tại vết thương người ta lành rồi vẫn tới đó mỗi ngày, số lần nhiều đến nỗi thật giống như chủ động muốn đưa tới cửa làm cháu dâu của người ta roi.


Nghe đến đó, Đoan Mộc Trạch xem như là đã hiếu: Tuyết động lòng rồi?” Kỳ quái, anh mát Đoạn Mộc Tuyết luôn ở trên cao, nhiều năm như vậy người duy nhất khiến con bé muốn theo đuổi cũng chỉ có Đại Mạc Thầm thôi, Nhưng Da Mạc Thậm đã kết hôn không lâu, chẳng lẽ cô em gái này cuối cùng cũng tuyết vọng rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK