Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu đã như vậy thì tôi cũng không ở đây làm bóng đèn nữa, Tổng giám đốc Hàn Thanh, cơ hội khó có được… đừng để bỏ lỡ”

Nói rồi, Tô Cửu lại cảm thấy mình nói quá nhiều.

Hàn Thanh còn cần cô ta phải nói sao? Cô ta đã làm thư ký của anh ta nhiều năm như vậy sao có thể không hiểu con người này chứ.

Tiểu Nhan chạy thẳng về phòng, đóng cửa lại sau đó dựa vào cửa thở hổn hển. Cô ấy áo não cắn môi dưới, che mặt mình lại, sao cô ấy lại kích động như vậy chứ? Rõ ràng là nên bình tĩnh trả lời vấn đề, hơn nữa còn phải giả vờ như không có chuyện gì mới phải.


Bây giờ thì tốt rồi, cô có phản ứng lớn như vậy trước mặt Hàn Thanh, có phải sẽ khiến anh ta biết cô vô cùng để ý anh ta hay không.

Ôi ôi, cô đúng là vừa nhát gan vừa đáng xấu hổ. Lát nữa phải làm sao đây? Hơn nữa chuyên đêm qua, rốt cuộc anh ta có ý tử gì? Hay là… cô ấy nên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?

Nghĩ vậy, Tiểu Nhan lại tự tán thưởng sự cơ trí của mình.

Chỉ cần cô ấy giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, làm ra vẻ như bình thường, vậy thì nhất định sẽ không có vấn đề gì.

Tiểu Nhan hít sâu một hơi, yên lặng cổ vũ cho chính mình, sau đó mở cửa ra, khi cô ấy chuẩn bị xuống lầu thì lại thấy Hàn Thanh đang đứng trước mặt mình.Tiểu Nhan hoảng sợ, đôi mắt mở to, thân thể vội vàng lùi về sau vài bước. “Anh, anh, sao anh lại ở đây?”

Không phải vừa rồi anh ta đang ở dưới lầu nói chuyện với Tô Cửu hay sao, sao chỉ trong chốc lát đã lên đây rồi? “Ăn ít vậy sao?”

Bởi vì nhớ tới vừa rồi ở dưới lầu Tiểu Nhan ăn không nhiều, cho nên vừa thấy cô ấy Hàn Thanh đã hỏi như vậy. Tiểu Nhan hơi bất ngờ, sau đó thành thật gật đầu. “Tôi, tôi no rồi, không ăn được nữa.”

“Tới ăn thêm chút đi, sau đó tôi đưa em về.”

Cả đêm không về nhà, chắc hẳn ba mẹ cô rất lo lắng, vốn dĩ đem qua sau khi xảy ra chuyện như vậy, Hàn Thanh nên đưa cô ấy tới bệnh viện rồi đưa về nhà mới phải.

Thế nhưng Tiểu Nhan không muốn làm ba mẹ lo lắng nên mới bảo Hàn Thanh đưa cô ấy tới khách sạn.

Sao anh ấy có thể đưa một cô gái tới khách sạn được chứ, huống hồ cô ấy còn là Nghĩ tới đây, ánh mắt Hàn Thanh lại nhìn tới vết thương trên mặt Tiểu Nhan, chỗ hôm qua bị đánh đã được bôi thuốc, qua một đêm vẫn còn lưu lại vết mờ. “Mặt còn đau không?”

Giọng điệu Hàn Thanh vô thức dịu dàng hơn một chút, vươn tay chạm tới vết thương trên mặt cô, lòng bàn tay khẽ xoa.

Tiểu Nhan khẽ run lên, Hàn Thanh thấy vậy nhíu mày lại: “Rất đau sao? Vẫn phải tiếp tục bôi thuốc.Thật ra Tiểu Nhan đầu có đau, tuy rằng cái bạt tai đó quả thật rất đau, có điều thuốc Hàn Thanh cho đã giảm đau rất nhiều, cho nên qua một đêm đã đỡ hơn phần nào, tuy rằng lúc chạm vào vẫn còn hơi đau.

Chẳng qua là khi đầu ngón tay lạnh lẽo của Hàn Thanh chạm vào, Tiểu Nhan không thể khống chế được cảm giác kích động trong lòng mà run lên thôi.

Vì căng thẳng mà giọng nói cũng trở nên lắp bắp. “Không, không đau, đỡ hơn nhiều rồi. “Thuốc đầu?”

Hàn Thanh hỏi. “Ở, ở bên trong, để tôi đi lấy tới nhé?”

Thế là Tiểu Nhan xoay người đi vào trong lấy thuốc, đêm qua sau khi bôi xong cô ấy để trong phòng tắm, Tiểu Nhan cầm thuốc mỡ tới trước mặt Hàn Thanh, theo bản năng mà đưa cho anh ấy.

Sau khi đưa cho anh ta cô ấy mới nhận ra, vết thương là ở trên mặt cô ấy, rõ ràng là có thể tự mình bội trong nhà tắm, vậy mà bây giờ cô ấy lại còn bỏ gần tìm xa, mang thuốc mỡ tới đưa cho Hàn Thanh, đây không phải là có ý muốn để anh ra bôi thuốc cho mình sao?

Nghĩ vậy, Tiểu Nhan đột nhiên xấu hổ chìa tay ra: “Em, để em tự bôi.”

Nhưng Hàn Thanh đã mở nắp lọ thuốc ra, sau đó giúp cô bôi thuốc.

Tiểu Nhan có chút xấu hổ rũ mắt xuống, muốn tránh đi.“Đừng nhúc nhích.”

Hơi thở từ bên má truyền đến, phả vào mặt Tiểu Nhan khiến cô ấy trở nên căng thẳng, có thể cảm giác được bàn tay ấm nóng của Hàn Thanh đang thoa trên mặt mình, từng chút từng chút một lướt qua.


Cho đến khi bôi thuốc xong.


Tiểu Nhan căng thẳng tới nỗi co tròn đầu ngón chân lại. “Được rồi, xuống ăn thêm chút gì đi, sau đó tôi đưa em về.”


“À, được, được được.” Tiểu Nhan bối rối gật đầu, đi theo Hàn Thanh xuống lầu, Không Không vốn dĩ đang ngồi trên sô pha, thấy cô ấy đi cùng Hàn Thanh xuống, đột nhiên oạch một tiếng chạy đi luôn.


Tiểu Nhan nhất thời không biết nên nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK