Mục lục
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc – Thẩm Cửu – Dạ Âu Thần (full) – Tác giả: Thời Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đằng sau hình như có ánh mắt sáng rực đang dõi theo cô, Hàn Minh Thư không dám ngừng lại, chỉ thể nhịn đau, khôi phục như thường đi vào nhà bếp, sau đó rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.

Rầm!

Dạ Âu Thần đứng trước cửa nhìn một màn này, nghe một tiếng đóng cửa nhà bếp, anh vô ý thức đưa tay sờ mũi mình.

Vì sao cách xa như vậy, anh lại luôn có ảo giác quái dị là cánh cửa đập vào mũi mình chứ?

Sau khi cửa nhà bếp đóng, Hàn Minh Thư liền cảm thấy mình rốt cuộc đã có không gian riêng, mọi nhẫn nhịn vừa nãy vào lúc này hoàn toàn sụp đổ, cô xoa nhẹ eo mình, bước chân khó khăn đi về phía trước.

Đặt cái túi lên bàn, Hàn Minh Thư từng bước một mở ra, bỏ nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh.


Buổi sáng chỉ lo đi kiểm tra, đến bây giờ cô còn chưa có ăn sáng.

Bây giờ nấu cháo quá muộn, Hàn Minh Thư quyết định trực tiếp ăn mì.

Hàn Minh Thư bật bếp nấu nước, sau đó lấy mì vắt trong túi ra, đây là mấy thứ cô vừa mua ở siêu thị, lát nữa đơn giản thả mì nêm gia vị là được.

Sau khi nước sôi, Hàn Minh Thư bỏ mì sợi vào.

Lúc này lại nghe được một tiếng mở cửa răng rắc, sau lưng có tiếng bước chân vững vàng truyền đến.

Hàn Minh Thư cảm thấy nhịp tim mình thót một cái, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.

Bên hông bị một cánh tay to vòng qua, người đàn ông cao lớn ôm cô từ phía sau, cúi đầu xuống tựa đầu vào bờ vai cô, giọng nói khàn khàn: “Vì sao buổi sáng không ngủ thêm chút nữa hãy đi?”

Hàn Minh Thư: “…”

Anh rốt cuộc không nhịn được hỏi.

Ngay lúc Hàn Minh Thư do dự phải trả lời anh thế nào thì cảm thấy trên cổ truyền đến cảm giác mềm mại.

Môi mỏng Dạ Âu Thần nhẹ hôn cổ cô, nhỏ giọng: “Anh cho rằng em hối hận.”

Cái gì?

Hàn Minh Thư cho rằng mình nghe lầm, anh nói anh tưởng mình hối hận?

Nghĩ tới đây, cô nháy mắt mấy cái: “Em sao có thể… hối hận?”

Chẳng qua nghĩ lại cũng vậy, sau khi đêm qua xảy ra chuyện như vậy, sáng sớm cô lại chạy mất không thấy bóng dáng, một câu cũng không để lại, anh sẽ không suy nghĩ lung tung mới là lạ.

Nếu như người bị bỏ lại là mình, vậy có lẽ trong đầu cô đã sớm diễn ra một bộ phim tình cảm máu chó.

Hàn Minh Thư tránh né nụ hôn của anh, xoay người: “Chuyện tối hôm qua… rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Nhắc đến chuyện tối hôm qua, đáy mắt Dạ Âu Thần xuất hiện vẻ thù địch, không nói tiếp.

Hàn Minh Thư lại hơi do dự hỏi: “Đêm qua… không phải ông ngoại của anh bảo anh về à, vì sao sau đó…”

Bây giờ cô hoài nghi rốt cuộc anh bị bỏ thuốc kiểu gì? Chẳng lẽ… ông ngoại của anh cũng biết chuyện này sao?

Nhìn ánh mắt mê mang của cô, Dạ Âu Thần đưa tay vén tóc mái của cô ra phía sau đầu, nhỏ giọng: “Chuyện này em đừng quan tâm, anh sẽ xử lý tốt.”

Cô cắn môi dưới: “Đêm qua trước khi anh đi, anh nói em hãy chờ anh về, kết quả…”

“Kết quả anh không phải đã về rồi sao?” Dạ Âu Thần ngắt lời cô: “Mặc dù anh bị bỏ thuốc, nhưng anh vẫn trở về, không phải sao?”

Hàn Minh Thư nhìn anh nửa ngày, cắn môi.

“Cãi chày cãi cối.”

Mặc dù anh trở về, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, cô cũng sẽ lo lắng có được không? Hơn nữa tình huống nguy cấp giống đêm qua kia, nếu như anh không trở về thì sao? Vậy anh chẳng phải sẽ…

Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư bèn nói: “Em thấy nếu như không phải có Kièu Trị, anh cũng không nhất định sẽ về.”

“Về chứ.”

Nhưng mà Dạ Âu Thần lại kiên định trả lời cô.


Hàn Minh Thư sững sờ.


“Cho dù không có Kièu Trị ở đó, anh cũng sẽ trở về.”


“Chắc chắn sẽ về.”


Hàn Minh Thư ngơ ngác nhìn anh, không ngờ tới phản ứng của anh thế mà lớn như thế, cô không nói gì thêm nữa, tay to của Dạ Âu Thần khẽ vuốt mặt cô, ánh mắt dịu dàng hơn mấy phần: “Tối hôm qua mệt mỏi như vậy, hôm nay em hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng tới công ty.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK