Nhưng ngày hôm qua, khi bị tên sĩ quan chỉ huy mập kia bỏ thuốc rồi đè dưới thân, cô mới biết thứ nguy hiểm nhất thế gian này chính là lòng người. Lệ Nam Hành không lên tiếng.
Điều này không có nghĩa là anh không tin.
Có lẽ lúc này, anh mới hiểu được tại sao cô phải giả làm con trai. Nếu như từ nhỏ, cô bị mafia mang đi, một bé gái tâm hồn thuần khiết chưa từng tiếp xúc với con người phải làm thế nào để tự vệ, có lẽ chỉ có cách giả làm con trai mới có thể bảo vệ được bản thân.
Như thế càng chứng minh được rằng, cô giữ khoảng cách với anh hết lần này đến lần khác, thậm chí không hề động lòng với lời tỏ tình của anh, cũng không phải bởi vì cô không thích anh.
Mà chỉ vì, cô không hiểu.
Bầu không khí chìm trong im lặng vài phút, Lệ Nam Hành không nói lời nào. Phong Lăng cũng không làm bừa mà cô chỉ là lắng lặng nhìn anh, ánh mắt chân thành, thẳng thắn không hề e sợ. Cô cũng không hối hận vì mình đã ra tay giết người nhưng lại áy náy đối với người trong căn cứ và Lệ Nam Hành, bởi vì cô không muốn liên lụy đến bất cứ ai cả.
Nhưng sau khi im lặng một lúc lâu, anh bỗng bật cười, trách: “Nghĩa là bao năm qua có con của sói trà trộn vào căn cứ, thế mà đến tận giờ tôi mới biết.”
Phong Lăng không hé răng, chỉ nhìn anh.
Lệ Nam Hành đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, nhìn cô từ trêи cao. Phong Lăng vẫn bất động, mặc cho ánh mắt của anh “làm thịt” cô hoặc làm gì đó thì tùy, cô vẫn không định né tránh hay phản kháng.
Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn không chống đối vì cho rằng mình làm sai này của Phong Lăng, Lệ Nam Hành nhìn cô. Cuối cùng anh đứng bên cạnh, cúi đầu xuống ghé sát bên tai của cô. Lúc cô đang sởn hết cả tóc gáy lên vì khoảng cách giữa hai người quá gần, người đàn ông mới thấp giọng hờ hững nói một câu: “Bản năng của sói là trung thành, Phong Lăng, thế cậu nghĩ mình có trung thành với căn cứ XI không?”
Phong Lăng cố gắng đè ý nghĩ muốn kéo giãn khoảng cách quá gần của hai người xuống, cô chỉ cảm thấy bên tai nóng ran lên bởi vì bị hơi thở của anh phả vào.
“Lão đại, căn cứ XI là nơi duy nhất mang lại cho tôi cảm giác thân thuộc, mà cảm giác ấy đồng nghĩa với nhà, không có ai không trung thành với mái ấm của mình cả.” Phong Lăng đáp thật lòng.
Âm thanh trầm thấp hững hờ của người đàn ông vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, thậm chí dường như anh còn không định dừng lại mà còn áp sát hơn. Môi của người đàn ông tựa hồ đã kề sát vào tai cô: “Vì thế, căn cứ XI sẽ không để cho bất cứ thành viên trung thành nào bị oan, chịu nhục. Cậu đừng suy nghĩ nhiều về chuyện này nữa, người cũng đã giết rồi, để đó tôi xử lý. Trước hết cậu phải ngoan ngoãn dưỡng thương cho tôi, đừng để lưu lại di chứng chấn động não gì đó, biết chưa?”
Chữ cuối cùng mang theo âm thanh khàn khàn, Phong Lăng nghe chỉ cảm thấy máu toàn thân như thể đều bốc hơi theo nó.
“Căn cứ có thể bảo vệ một chiến sĩ trung thành, nhưng tuyệt đối không muốn giữ một tên phế vật hở một chút là đau đầu, vì thế, trước tiên cứ tĩnh tâm dưỡng thương, đừng suy nghĩ linh tỉnh nữa.”
Phong Lăng thấp giọng đáp: “Vâng.”
Người đàn ông lại nhìn bộ quần áo rộng thùng thình trêи người cô, biết rõ bên trong cô không mặc gì cả, ngay cả băng nịt ngực cũng không quấn, nhưng vẫn vờ vô ý hỏi một câu: “Đồ mặc có thoải mái không?”
Rõ ràng anh không bị thương, cũng không bị chuốc thuốc như cô tối hôm qua, nhưng không rõ tại sao lúc nói câu này trong giọng anh lại mang theo thanh âm khản đặc như có như không. Cô lập tức dịch sang bên cạnh một bước: “Rất thoải mái, cảm ơn lão đại nhiều. Nếu được tôi sẽ bảo A K đem vali của mình đến là được.”