Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu khi nghe giọng nói này Phong Lăng chỉ cảm thấy hơi quen tai, còn chưa kịp nghĩ ra đây là ai thì Lệ Nam Hành bên cạnh đã xụ mặt, tỏ vẻ lạnh lùng.

Phong Lăng quay sang thì thấy là Kiều Phỉ đã nhiều năm không gặp, bên cạnh còn có một cô gái trẻ tuổi ăn mặc khá thời trang, hình như hai người đang vui vẻ cùng nhau đi mua sắm.

Chắc là bạn gái?

Phong Lăng lập tức nở nụ cười khách sáo với Kiều Phỉ: “Đã lâu không gặp.”

Kiều Phỉ cũng rất ngạc nhiên khi còn có thể gặp được cô ở Los Angeles, mấy năm qua anh ta không thăm dò tin tức về cô nữa, nhưng có nghe nói cô đã về lại nhà họ Phong, hơn nữa còn đến Phong thị làm việc, và đã không còn liên hệ gì với căn cứ.

Nhìn Phong Lăng để tóc dài buộc sau gáy, nhưng vẫn giữ thói quen mặc đồ thể thao trước mặt, trong mắt Kiều Phỉ lóe lên vẻ vui mừng khi gặp lại người quen, nhưng tất nhiên đã không còn sự si mê khao khát với cô như trước nữa, anh ta chỉ cười nói: “Đúng đấy, quả thật lâu rồi chưa gặp, sao lại về Los Angeles rồi? Không phải em ở New York sao?”

Còn chưa dứt lời, Kiều Phỉ đã thấy vẻ mặt lạnh lùng như sát thần của người đứng bên cạnh Phong Lăng, anh ta ngớ ra: “Lệ lão đại?”

Phong Lăng còn chưa kịp giải thích thì Kiều Phỉ đã nhướng mày: “Trong siêu thị mà còn đeo mắt kính dày như vậy à, mấy năm gần đây nếp sống và phẩm vị của lão đại… đã thay đổi nhiều rồi nhỉ?”

Phong Lăng bật cười: “Không đâu, mắt của anh ấy…”

“Ừ, tôi thích.” Lệ Nam Hành đẩy xe mua sắm trong tay cô, ra hiệu cô đừng có nói lung tung.

Phong Lăng: “…”

Cô gái trẻ tuổi đứng cạnh Kiều Phỉ có nhỏ giọng nói gì đó với anh ta, Kiều Phỉ khẽ cười rồi cũng dịu dàng đáp lại vài câu, sau đó mới quay sang Phong Lăng: “Tối nay anh chuẩn bị đến nhà bạn gái ra mắt gia đình cô ấy, còn phải mua thêm quà tặng, cũng không còn sớm nữa, không làm phiền hai người đi dạo, hôm nào rảnh thì hẹn nhau đi uống một bữa nhé?”

“Được thôi.” Phong Lăng gật đầu với anh ta: “Hôm nào rảnh nhé.”

Nghe thấy bốn chữ “hôm nào rảnh nhé” này, mặt Lệ Nam Hành càng lạnh lùng hơn.

Mãi đến khi Kiều Phỉ nói với Phong Lăng thêm vài câu khách sáo rồi dẫn bạn gái đi xa, Phong Lăng mới tiếp tục đẩy xe mua sắm về phía trước, kết quả còn chưa kịp đi, quay sang đã thấy trêи mặt Lệ Nam Hành viết bốn chữ “Anh đây không vui” to bự chảng.

“Hẹn gì mà hẹn? Em quên quy tắc người trong căn cứ sau khi rời đi thì không được gặp mặt riêng nhiều lần rồi à?”

Phong Lăng lườm anh một cái: “Chuyện đã qua bao năm rồi mà anh còn ghen cho bằng được? Không thấy Kiều Phỉ còn dẫn theo bạn gái sao?”

“Không thấy.” Lệ Nam Hành ăn ngay nói thật.

Phong Lăng: “…” Giận lắm, nhưng không nói gì được!

“Thế cũng phải nghe được chứ, người ta nói muốn ra mắt bố mẹ bạn gái kìa, vừa nãy cô bạn gái kia đi cùng anh ta đấy, người ta yêu đương đằm thắm như vậy thì thấy rõ đang buông bỏ tình cảm với em từ lâu rồi, anh còn ghen gì nữa?”

“Anh ta buông bỏ mà còn hẹn làm gì?”

“Đó chỉ là câu khách sáo thôi.”

“Ngay trước mặt bạn gái mà còn hẹn cô gái mình từng thích đi uống rượu, mục đích không trong sạch, thế mà em còn đồng ý?”

“…”

Phong Lăng siết tay lại, nghiến răng nói: “Thế nếu dựa theo lời anh nói, sau khi rời khỏi căn cứ thì không được gặp riêng quá nhiều lần, vậy hai chúng ta là sao đây? Bây giờ em nên đưa anh về nhà họ Lệ rồi cả đời không qua lại với anh luôn nhỉ?”

Lệ Nam Hành cứng họng, một lúc vẫn không nói được gì, đến khi cảm giác được Phong Lăng dứt khoát mặc kệ anh rồi đẩy xe đi về phía trước mới vội vàng chạy đuổi theo, dựa theo tiếng động mà vội vã kéo tay cô lại: “Chuyện này khác mà, hai chúng ra cùng rời khỏi căn cứ, hai ta là một thể thống nhất không phân chia trong ngoài gì cả, không giống với họ Kiều họ chó họ mèo kia.”

“Anh tránh ra.” Phong Lăng không muốn để ý đến bình dấm chua mười ngàn năm này nữa.

“Không đi được, không thấy gì hết, sẽ bị ngã đấy, vết thương còn chưa lành đâu.” Lệ Nam Hành kéo tay cô không buông, đồng thời một tay khác đè lên ngực mình.

Phong Lăng cũng đưa tay lên ôm ngực, cảm giác bản thân chắc cũng sắp nội thương đến nơi.

 

Cũng may là Kiều Phỉ dẫn bạn gái theo thật, hai người bọn họ đã yêu đương thắm thiết quyết ở bên nhau từ lâu, không thì chẳng biết Lệ Nam Hành sẽ sầm mặt đến mức nào nữa.

Phong Lăng không để ý đến anh, Lệ Nam Hành thì đi theo ngay sau, dù sao với tình trạng hiện tại của anh, cô thật sự không thể vứt anh một mình ở đây được.

Lệ Nam Hành đặt một tay lên thành xe đẩy, tay kia thì đút vào túi quần rồi cứ thế đi theo cô, cá đã được làm sạch, Phong Lăng đi đến lấy về, lúc quay đầu lại thấy Lệ Nam Hành vẫn ngoan ngoãn đặt một tay lên thành xe, không hề rời đi một bước, lòng cô mềm nhũn, dù sao anh cũng không nhìn thấy nên cô liền nở nụ cười đầy bất đắc dĩ.

Lúc trước Kiều Phỉ ở căn cứ anh đã ghen, bây giờ cũng vẫn ghen, anh quan tâm cô đến mức này luôn à?

Rốt cuộc cô có chỗ nào tốt chứ?

Phong Lăng nhẹ nhàng đặt túi cá vào trong xe đẩy, sau đó đi đến đứng trước mặt Lệ Nam Hành, nhưng vẫn duy trì khoảng cách chừng một mét, cô cứ lặng lẽ đứng như thế ngước nhìn người đàn ông cao hơn cô ít nhất một cái đầu. Vừa nãy cô bước đến cũng rất nhẹ nhàng, không phát ra âm thanh nào, chỗ này người người tới lui nhộn nhịp, chưa chắc anh sẽ nghe ra được là cô.

Lệ Nam Hành đứng ở đó, quả nhiên đợi một lúc mà vẫn không nghe thấy tiếng cô trở lại, vẻ mặt vẫn thản nhiên, nhưng cơ thể ban đầu còn ung dung đứng chờ nay đã dần dần ưỡn thẳng lên, sau đó nghiêng đầu sang khu hải sản tươi sống “nhìn” một lúc. Có vẻ như anh không chắc cô rốt cuộc đi mua món khác hay là còn việc gì chưa xong, nhưng anh không thấy gì lại không thể đi lung tung được, dù sao mắt anh đang bị mù, nếu mà đi thật thì không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhất là nếu lát nữa Phong Lăng trở về mà phát hiện anh không ở đây thì chắc chắn sẽ rất giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK