Phong Lăng chống cằm, ngón tay khẽ gõ lên mặt, giọng điệu vẫn rất bình thường: “Là Tần Thư Khả hỏi em, em chỉ thuật lại câu hỏi của em ấy thôi.”
“Thế em tính sao?” Lệ Nam Hành hơi nghiêng người về phía cô, cơ thể cao lớn của anh ở ngay cạnh cô, đôi mắt nheo lại, xáp tới. Khi ánh sáng chiếu lên mắt anh, cô mới phát hiện lông mi của người đàn ông này rất dài, bị ánh sáng chiếu lên trông rất ấm áp. Tuy anh không thấy gì nhưng thỉnh thoảng vẫn chớp mấy cái theo bản năng.
“Tính thế nào được?” Phong Lăng nghiêng đầu nhìn anh: “Dù sao em cũng thua rồi, nên chỉ có thể nghe anh sắp xếp thôi.”
Nghe cô nói mình “thua”, Lệ Nam Hành phì cười: “Trước đây di vật của em đã được đưa thẳng vào từ đường của nhà họ Lệ, dù cho bao năm qua em vẫn chưa chính thức gả cho anh, nhưng cũng đã được tổ tông nhà họ Lệ bọn anh thừa nhận từ lâu rồi, giờ muốn cưới lúc nào mà chẳng được?”
Anh nói cứ như thể kiếp này cô đã xác định bị trói chặt với Lệ Nam Hành anh rồi vậy.
…
Gần một tháng sau, Los Angeles đã chớm Hạ.
Cuối cùng Phong Lăng cũng thuyết phục được Tần Khả Thư, có một kỳ nghỉ thật sự, không cần phải lo chuyên của Phong thị nữa.
Hằng ngày, cô có thể ở trong căn hộ của mình và căn hộ trêи tầng của Lệ Nam Hành, nấu cơm cho anh, mát xa cho anh, ra ban công tưới hoa nhổ cỏ.
Ngày nào Phong Lăng cũng bảo muốn cắt tóc ngắn như trước kia, Lệ Nam Hành không có ý kiến gì, chỉ bảo: “Dài ngắn đều đẹp hết, chỉ là giờ anh không thấy gì, thỉnh thoảng lúc sờ em thì có thể sờ thấy tóc em đầu tiên, nếu cắt ngắn rồi chắc sau này sẽ không sờ thấy nữa.”
Vì một câu nói này của anh mà Phong Lăng đã từ bỏ suy nghĩ muốn cắt tóc ngắn, hằng ngày cô đều buộc gọn lại sau đầu.
Có vài lần Phong Lăng lái xe đưa Lệ Nam Hành đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói các mặt khác của anh đều bình phục rất tốt, giờ thể lực cũng đã hồi phục ổn định, tốt hơn nhiều so với dự đoán. Chỉ có điều cục máu trong đầu vẫn chưa tan bớt, vẫn đè vào thần kinh thị giác khiến thị lực của anh tạm thời vẫn chưa hồi phục.
Nhưng ít nhất mọi thứ vẫn đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Một người đàn ông trưởng thành như Lệ Nam Hành, cả ngày khi thì được Phong Lăng dịu dàng dỗ dành, lúc lại bị cô lạnh lùng ra lệnh bắt phải uống thuốc, phải ăn cơm, phải đi ngủ, cả ngày chỉ ăn ăn ngủ ngủ, lúc chán thì xuống lầu đi dạo trong công viên. Nhà họ Lệ lại thường gửi “đồ bổ” đến, tuy những thứ này đều bị Lệ Nam Hành bắt nhét trong tủ, nhưng trong hai tháng ngắn ngủi ở chung với Phong Lăng, Lệ Nam Hành cũng béo lên không ít.
Hồi mới ở Israel về, anh gầy mất hơn bảy cân, hai tháng ra viện đã béo lại tầm ba bốn cân.
“Không phải em bảo khi nào anh béo lại bốn cân sẽ tắm cùng anh sao?” Lệ Nam Hành cân xong, lúc chuẩn bị đi tắm bỗng dừng bước, quay lại “nhìn” về phía Phong Lăng.
Phong Lăng đang định đi lấy quần áo cho anh thay, nghe anh nói thế, quay qua lại nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cửa phòng tắm chờ mình, cô lầm bầm: “Hôm nào mà em chẳng tắm cho anh.”
“Tắm cùng cơ.” Lệ Nam Hành nhướng mày.
Phong Lăng: “…”
Hai tháng nay, ngày nào Phong Lăng cũng “tận chức tận trách” mà chăm lo sinh hoạt hằng ngày cho Lệ Nam Hành, nhưng mỗi ngày, hành động thân mật nhất cũng chỉ là lấy nước tắm cho anh trước khi anh đi ngủ. Người đàn ông này toàn nhân lúc hai người đứng gần nhau mà hôn lên mặt cô, nhưng cũng không có gì quá giới hạn, dù sao thì cô vẫn luôn chăm sóc cơ thể anh, cũng không muốn khơi gợi ngọn lửa hay gì đó trong anh. Cô vẫn luôn giữ thái độ đúng mực, một lòng chỉ muốn anh mau bình phục, không hề có xíu suy nghĩ xấu xa nào.
Nhưng cô không có không có nghĩa là người đàn ông này không có.
Có mấy lần lúc tắm anh cố tình làm ướt áo cô, sau đó lại muốn cởi áo cô, nói gì mà muốn hôn hay gì đó với cô một chút trong nhà tắm, nhưng cuối cùng đều bị cô tránh đi.
Về sau có một lần cô nói, chỉ cần anh tiếp tục chăm sóc sức khỏe, khi nào béo lại được ba bốn cân rồi tính.
Khi đó cô nói là nếu anh béo lại được ba bốn cân “rồi tính”.
“Rồi tính” mà thôi.
Chứ không phải thật sự cởi đồ rồi lõa lồ như thế tắm chung với anh.
Phong Lăng cũng không quá để tâm chuyện tắm chung, nhưng giờ anh không thấy gì, vẫn phải điều dưỡng cơ thể. Bác sĩ nói tâm não, huyết quản của anh vẫn còn rất yếu, dù sao cũng bị thương nặng, giờ vẫn chưa thể chịu được những cảm xúc quá mạnh hay có những hành động mạnh. Phong Lăng luôn có cảm giác chỉ cần anh tắm hơn hai mươi phút thôi là có thể ngất xỉu, nên cô rất cẩn thận.
Nhưng tố chất cơ thể Lệ Nam Hành thật sự rất tốt, luôn vượt qua tưởng tượng của cô.
Về nhà tĩnh dưỡng hai tháng, đừng nói anh không ngất lần nào, kể cả hiếm lắm mới có lần anh không cẩn thận va phải cái gì đó mà ngã, anh cũng sẽ lập tức đứng dậy đi tiếp, mặt không đổi sắc, một câu kêu ca cũng không luôn.
Thế mới nói, người có tố chất tâm lý tốt như anh, lúc ở Israel cơ thể phải khó chịu đến mức nào mới không nhận cô.
Khi ấy, có lẽ anh cảm thấy anh có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Phong Lăng muốn tránh cái chủ đề tắm rửa này, chỉ đi lấy quần áo cho anh thay: “Anh mau đi tắm đi, đừng có nói thừa nữa, vừa rồi em còn mấy cái bát chưa rửa xong, không cần máy rửa bát nữa em đi rửa đây.”
Nói rồi cô lập tức chui vào nơi mà lần nào cô cũng dùng làm cảng tránh gió – nhà bếp.
Phong Lăng đang đứng rửa bát thì bỗng thấy Lệ Nam Hành đi đến trước cửa nhà bếp hỏi: “Có phải em lén lấy hai cái hộp thuốc bổ kia ra rồi đúng không?”
Phong Lăng lại ngẩn ra, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác không ổn, khó nói thành lời.
Cô quay qua nhìn anh.
“Em thấy mấy thứ đó cứ để đấy suốt, sức khỏe của anh đã đỡ hơn nhiều rồi nhưng vẫn nên tẩm bổ thêm, vì không biết anh thích vị nào nên em đã bỏ một ít vào trộn với thịt nai để hầm thành canh. Vừa rồi không phải anh hỏi em đấy là thịt gì sao, là thịt nai đấy, nhưng em bỏ vào ít lắm…”