“Bao giờ thì kết hôn?” Quý Noãn hỏi.
Giờ ở Hải Thành đang là mùa Hè, thời tiết khá oi bức, nhưng gió đêm ở đây khá mát, cũng rất dễ chịu. Đằng sau là ánh đèn ấm áp phía trong cửa sổ, bên ngoài là khu vườn nối liền xanh mướt.
Phong Lăng nhìn cô ấy: “Ông bà hai bên ngày nào cũng hẹn nhau uống trà chơi chim, hai nhà chẳng khác nào sắp sống chung với nhau luôn rồi, chỉ thiếu mỗi cái đóng dấu kết hôn hợp pháp nữa thôi. Hơn nữa, kết hôn ở Mỹ cũng chỉ cần đi đăng ký, lúc nào rảnh đi đăng ký là được, cũng không cần phải nghĩ xem là lúc nào. Hôm nào rảnh thì sẽ đi.”
Quý Noãn vẫn nằm đó đung đưa, gật đầu: “Ừ, cũng được, tình cảm bền chặt, không xa nhau được thì cũng không cần nghĩ tới những cái không cần thiết. Nhất là em với Lệ Nam Hành còn đồng sinh cộng tử bao nhiêu năm qua, kết hôn lúc nào cũng được, chỉ cần sau này có thể sống bình yên là tốt rồi.”
Nói đến đây, Quý Noãn lại nhìn cô: “Không về căn cứ nữa à?”
“Chắc không về được nữa.” Phong Lăng cười: “Nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể lấy thân phận bà Lệ đến khảo sát, dù sao cũng là địa bàn của nhà họ Lệ mà.”
Thấy vẻ quyến luyến trong ánh mắt của Phong Lăng, Quý Noãn cười: “Được đấy, từ một lính nhỏ của căn cứ mà trở thành bà chủ. Giờ người phụ trách căn cứ là ai nhỉ? Chị cũng không tìm hiểu, tên là A Phong gì đó à? Chị quên mất là nghe ở đâu rồi, à đúng là A Phong rồi, cuối cùng anh ta còn không sướиɠ bằng em.”
“Nếu so ra, em còn mơ ước cái vị trí người phụ trách căn cứ của anh ta hơn ấy.” Phong Lăng kéo cửa đằng sau lưng, để muỗi không bay vào, lại bảo: “Hay là hôm nào về, em bàn bạc thử với A Phong cho em làm người phụ trách căn cứ, còn em nhường anh ta chức bà chủ nhà họ Lệ nhỉ.”
Mới đầu Quý Noãn còn ngẩn ra, không phản ứng lại kịp, đến lúc ngẫm lại cô mới nhạn ra thì ra một người từng kiệm lời như Phong Lăng lúc này lại biết đùa. Đã thế còn đùa về chuyện liên quan tới Lệ Nam Hành.
Hai cô gái cười đùa ngoài ban công một lúc lâu, kết quả hơn mười giờ tối, ba người đàn ông vẫn còn mải mê tụ tập ở ngoài, căn bản không hề có ý định trở về. Hai cô gái ở nhà cũng vui vẻ, thoải mái, cùng ra ngoài mua đồ ăn, về thì cùng vào bếp, chỉ nấu hai bát mì đơn giản thôi nhưng cũng thấy rất thỏa mãn rồi.
Vì nghĩ tới việc Quý Noãn đang mang thai, Phong Lăng còn cố tình mua rất nhiều hoa quả tươi, cắt xong xuôi mang đến cho cô ấy ăn.
Lần này mang thai, đúng là cái miệng Quý Noãn không nghỉ lúc nào, có hoa quả ăn tất nhiên là vui rồi.
Hai người trò chuyện với nhau tới tận gần mười một giờ, Quý Noãn dựa vào xích đu ngủ mất. Lúc này, Phong Lăng bỗng chạy từ trong nhà vệ sinh ra, khẽ giật chăn cô ấy.
Quý Noãn mở mắt, mơ màng nhìn Phong Lăng: “Làm sao thế?”
“Hai ngày trước vì cứ mải nghĩ tới chuyện sắp về Hải Thành nên em quên mất, giờ mới nhớ ra, tháng này em bị chậm gần một tuần rồi.” Phong Lăng vừa nói vừa cúi nhìn Quý Noãn đang nằm trêи xích đu: “Thỉnh thoảng có tháng chậm cũng là bình thường… nhỉ?”
Quý Noãn tỉnh táo ngay tức khắc, mở to mắt nhìn Phong Lăng, lôi điện thoại ra nhìn đồng hồ: “Muộn thế này rồi, không biết khoa xét nghiệm máu với khoa phụ sản của bệnh viện còn ai không.”
Nghe thấy Quý Noãn nói vậy, Phong Lăng sững người.
Khoa phụ sản?
Thế rồi, Phong Lăng thấy Quý Noãn rất bình tĩnh mà vén chăn lên, ngồi thẳng người dậy, hắng giọng, cầm điện thoại ấn mấy cái lên màn hình di động. Phong Lăng còn chưa rõ Quý Noãn định gì, đã thấy cô ấy đưa điện thoại lên tai, sau mấy giây, cô ấy nói vào điện thoại: “Alo, Lệ Nam Hành à, vợ con anh giờ đang trong tay tôi, không mau chóng trả lại Mặc Cảnh Thâm cho tôi, tôi sẽ đưa cô vợ chưa rước được vào cửa và đứa con chưa ra đời của anh tới Syria bán xà phòng.”
Phong Lăng: “…”
Lệ Nam Hành: “????”
Trong gian phòng VIP của một quán bar nào đó, thấy Lệ Nam Hành ngẩn ra, Tần Tư Đình búng tàn thuốc, liếc anh hỏi: “Sao thế?”
Bên kia nói xong không hề do dự mà dập điện thoại, tự dưng quăng ra một quả bom khói cực bự như vậy, Lệ Nam Hành bị quả bom này làm cho đần ra mất mấy phút đồng hồ.
“Vừa rồi, quỷ mít ướt nhà Mặc Cảnh Thâm nói…”
“Nói chuyện đàng hoàng.” Mặc Cảnh Thâm đặt chiếc ly trong suốt xuống, lườm anh một cái.
“Quý Noãn nói gì nào?” Tần Tư Đình cười hỏi.
“Quý Noãn nói vợ con tôi đang trong tay cô ấy, nếu không nhanh chóng trả lại Mặc Cảnh Thâm thì sẽ đưa vợ con tôi tới Syria.” Lệ Nam Hành mờ mịt, hiếm lắm mới thấy anh chịu lặp lại lời của người khác. Anh lại nhìn hai người kia: “Quý Noãn mang thai xong giờ còn mắc cả bệnh hoang tưởng luôn à?”
Mặc Cảnh Thâm cũng từ chối cho ý kiến: “So với những tên lái xe tải thích nói linh tinh thì những gì Quý Noãn nói đáng tin tới 100%.”
Lệ Nam Hành nghẹt thở.
Thế là?
Tần Tư Đình nâng ly thủy tinh trêи bàn lên, ngón tay thon dài ma sát lên miệng ly, nói bằng vẻ sâu xa: “Cô ấy đang nhắc nhở cậu, vợ cậu có thai rồi.”
Lệ Nam Hành: “…”
Lệ Nam Hành: “…?”
Lệ Nam Hành: “…!!!”
Trầm tư ba giây, biểu cảm trêи mặt Lệ Nam Hành thay đổi cực nhanh, anh lập tức lấy đá trong âu ném vào ly rượu đã gần cạn, không uống nữa, đi thẳng.
Kết quả vừa ra tới cửa, nhớ lại những gì mà cô nàng mít ướt kia nói lúc nãy, anh nhìn Mặc Cảnh Thâm vẫn đang nhàn nhã ngồi trêи sofa: “Lão Mặc, đi với tôi một chuyến.”
Mặc Cảnh Thâm hơi cau mày: “Tôi?”
Lệ Nam Hành không nói nhiều, tóm lấy Mặc Cảnh Thâm như muốn trói anh ta lại bắt cóc, Mặc Cảnh Thâm cũng không gằng co, chỉ nhìn Lệ Nam Hành như nhìn một tên dở hơi. Lệ Nam Hành muốn kéo anh ta đi, nhưng nghĩ gì lại ngoảnh lại nhìn Tần Tư Đình đang trưng ra vẻ “các người mau đi đi, ông đây ở đây yên tĩnh vui hơn” rồi nói: “Cậu đi cùng.”
Tần Tư Đình: “… ? Tôi đi làm gì?”
“Thì để khám cho Phong Lăng nhà tôi, có bác sĩ ở sẵn đây mà không dùng thì phí ra à.” Nói rồi, Lệ Nam Hành đánh mắt ra hiệu cho Tần Tư Đình, bảo anh ta mau cái chân lên.