Tần Tư Đình: “Ảnh đại diện của cậu, tôi nhịn mấy ngày rồi, thế mà đến giờ vẫn chưa đổi à?”
Mặc Cảnh Thâm liếc qua giọng điệu như vô cùng ghét bỏ của Tần Tư Đình, không trả lời.
Kết quả, Tần Tư Đình lại gửi qua một câu: “Không phải tôi nói cậu đâu, mà cậu dùng ảnh của Quý Noãn làm hình đại diện có lộ liễu quá không?”
Mặc Cảnh Thâm tỉnh bơ nhắn lại: “Cậu có ý kiến?”
Tần Tư Đình: “Đương nhiên tôi không có ý kiến. Nhưng tôi nghi ngờ không biết Quý Noãn có ý kiến không. Cô ấy dễ dàng nhịn nhục cậu như vậy nên bây giờ cậu càng ngày càng không biết xấu hổ phải không?”
Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mấy chữ mang ý mỉa mai của Tần Tư Đình.
Đột nhiên anh nhớ lại mấy năm trước, Tần Tư Đình từng nói trong điện thoại rằng, nếu ngày nào đó Mặc Cảnh Thâm anh muốn tìm Quý Noãn về nhưng làm thế nào cũng không tìm được, anh ta sẽ đâm từng dao từng dao vào tim anh, để anh nếm trải nỗi đau không thốt nên lời và mùi vị bị anh em cắm dao.
Mặc Cảnh Thâm vẫn không trả lời.
Nhưng mấy phút sau, Tần Cắm Dao lại gửi qua một ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện.
Nội dung trong ảnh chụp màn hình là lịch sử trò chuyện của Tần Tư Đình và Quý Noãn vào hai phút trước.
Tần Tư Đình: “Hôm nay cô hỏi chuyện liên quan đến viêm dạ dày, là dạ dày ai khó chịu vậy?”
Quý Noãn trả lời ngay: “Một người bạn.”
Tần Tư Đình: “Trả lời nhanh vậy sao? Không phải giờ này cô nên nghỉ ngơi à?”
Quý Noãn:”Vừa mới tắm xong, đang nằm trên giường xem điện thoại, lát nữa ngủ.”
Tần Tư Đình: “Không phải cô đang đi công tác ở Bắc Kinh sao? Không ở chung với Mặc Cảnh Thâm hả?”
Quý Noãn: “Không.”
Tần Tư Đình: “(cười to) Giỏi lắm.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn ảnh chụp màn hình mấy tin nhắn vào vài giây trước của Quý Noãn, sắc mặt dần dần âm u đến không cách nào hình dung.
Tần Cắm Dao: “Cậu lừa người ta đến Bắc Kinh, thế mà bây giờ vẫn chưa giải quyết xong. Tôi thấy hiện giờ 80% là Quý Noãn đã sớm coi nhẹ tình cảm rồi, cũng hoàn toàn không còn yêu cậu nữa. Hay là cậu dứt khoát buông tay để người ta đi cưới người khác đi. Dù sao người buông tay trước cũng là cậu mà (mỉm cười) (cười đáng yêu) (cười to).”
Thấy Mặc Cảnh Thâm từ đầu đến cuối vẫn không hồi âm, trong lòng Tần Tư Đình có linh cảm nào đó, bèn nhắn đại một biểu tượng cảm xúc qua. Quả nhiên nó trở thành dấu chấm than biểu thị đối phương không còn là bạn bè.
Chậc.
Mặc Cảnh Thâm luôn bình tĩnh như thần cũng có ngày thẹn quá hóa giận.
Xem ra là bị anh ta nói trúng tim đen rồi.
Ngẫm lại, tình cảnh hiện giờ của Mặc Cảnh Thâm giống y như lúc anh ta nhìn thấy cảnh Quý Noãn đứng như hồn ma lang thang ở ngoài hành lang bệnh viện Los Angeles dạo trước vậy.
Mặc dù bây giờ người gặp quả báo là anh em của anh ta, nhưng thật sự không hiểu sao anh ta lại thấy khá là sảng khoái.
***
Quý Noãn ngủ một giấc rất ngon, rất yên bình, sau khi thức dậy cũng đã hơn tám giờ sáng. Cuộc hẹn sáng nay là tầm mười giờ, lại ở gần đây, nên cô cũng không gấp lắm.
Cô đứng dậy cầm điện thoại lên nhìn, sau đó bỏ xuống, tắm rửa, thay quần áo, chải đầu, trang điểm.
Làm xong tất cả, cô đang chuẩn bị ra ngoài thì Tiểu Hồ gọi tới.
“Quý tổng, lịch trình sáng nay đã sắp xếp xong rồi, tôi lái xe tới đón cô nhé?” Giọng của Tiểu Hồ có chút thăm dò. Dù sao tối qua Quý Noãn cũng đến khách sạn khác ở, bây giờ chẳng biết tình hình bên cô rốt cuộc thế nào.
“Không cần, chỗ của tôi rất gần chỗ đó, đi khoảng mấy trạm tàu điện ngầm là tới. Tôi đi tàu điện ngầm qua đó được rồi.”
Tiểu Hồ: “Vậy được, vậy tối nay cô…”
Tiểu Hồ vốn định hỏi tối nay Quý Noãn có về khách sạn Thịnh Đường không. Dù sao đêm qua cô đổi khách sạn, Tổng Giám đốc Mặc đã ở trong phòng cô cả đêm, đến tận bây giờ vẫn chưa hề đi ra.
Kết quả, Tiểu Hồ còn chưa hỏi thì đã thấy cửa phòng bên cạnh chợt mở ra. Mặc Cảnh Thâm vẫn mặc bộ đồ tối qua, quần áo trên người không có nếp nhăn gì, có vẻ như anh đã thức trắng cả đêm. Sau khi ra ngoài anh cũng chẳng lên tiếng, chỉ lạnh nhạt nhìn cậu ta.
Tiểu Hồ lập tức im bặt, chỉ nói ngắn gọn mấy câu về lịch trình trong mấy ngày tới với Quý Noãn, sau đó định tắt máy. Ngay trước lúc tắt máy, cậu ta bỗng nghe thấy Quý Noãn nói ở đầu dây bên kia: “Nếu tiện, phiền cậu tối nay dành thời gian chuyển hành lý của tôi qua đây, dù sao thì laptop và vài thứ khác của tôi đều để trong vali.”
Tiểu Hồ không biết có nên đồng ý hay không, ợm ờ đáp lại rồi tắt máy.
Sau đó cậu ta ngước mắt nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của boss nhà mình: “Mặc tổng, Quý tổng vừa nói hôm nay cô ấy muốn tự đi tàu điện ngầm đến nơi làm việc…”
Mặc Cảnh Thâm vẫn không nói lời nào, mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng vẻ mệt mỏi trên mặt anh cũng không rõ ràng cho lắm, ánh mắt lạnh lùng, chẳng nói năng gì.
Tiểu Hồ cảm thấy bầu không khí này hình như hơi ngột ngạt, lập tức nhoẻn cười để giảm bớt sự bối rối của mình, nói: “Tình hình tắc đường ở Bắc Kinh khá nghiêm trọng, nếu không tự lái xe, quả thật ngồi tàu điện ngầm khá là tiện.”
Cậu ta nhìn vẻ mặt không hề gợn sóng và biến hóa của anh, ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: “Ngoài ra, Quý tổng còn bảo tôi tối nay chuyển vali của cô ấy qua bên kia. Mặc tổng, tôi… nên chuyển cho cô ấy không?”
“Chuyển đi.” Giọng của Mặc Cảnh Thâm trầm xuống. Tiểu Hồ còn chưa thấy rõ sắc mặt của boss nhà mình thì anh đã quay người trở vào phòng
***
Đêm đó, Quý Noãn từ bên ngoài trở về khách sạn, quả nhiên nhìn thấy chiếc vali to tướng của mình đã được Tiểu Hồ chuyển tới, đang để ở quầy lễ tân dưới tầng một của khách sạn. Nhân viên nhìn thấy cô liền chủ động đẩy vali đến.
Tuy nhiên, không chỉ có vali được chuyển tới, mà còn có Mặc Cảnh Thâm đang ngồi chờ trong phòng nghỉ VIP của khách sạn.
Biết được Mặc Cảnh Thâm tới đây, Quý Noãn cũng chẳng nói gì, chỉ theo chỉ dẫn của nhân viên đi xuống phòng nghỉ VIP. Cô đi qua, đúng lúc cánh cửa trước mặt được nhân viên mở ra, Quý Noãn đi vào.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen của Mặc Cảnh Thâm nhìn thẳng vào mặt Quý Noãn, nhìn cô cứ thế ung dung đẩy vali của mình tới, hồi lâu sau vẫn không rời mắt.
Quý Noãn hờ hững liếc mắt nhìn anh, không hề bất ngờ khi anh có mặt ở đây, nhưng chỉ điềm nhiên lướt qua, không hề dừng lại.
Nhân viên khách sạn rất hiểu chuyện, đi ra ngoài, nhường lại không gian cho bọn họ. Căn phòng lớn cứ thế tự dưng rơi vào yên tĩnh.
Quý Noãn nhẹ nhàng nắm lấy tay kéo của vali, tùy tiện nhìn điều kiện của căn phòng nghỉ này. Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm nhìn cô không rõ cảm xúc, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi mặt cô.
Cô đột nhiên quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt thâm trầm của anh.
Hai người nhìn nhau mấy giây
Cô cười: “Mặc tổng.”
Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt ngước mắt. Sau khi trốn khỏi vòng vây của anh, giọng điệu của cô gái này lại bắt đầu mang vẻ xa cách rồi. Giọng nói đáng yêu khi đùng đùng nổi giận gọi đầy đủ ba chữ Mặc Cảnh Thâm vào mỗi lần bị anh chọc giận trong mấy ngày qua đều bị cảm giác xa cách toát ra từ xương cốt cô lấp mất.
Cảm giác như bị đâm từng dao vào tim đêm qua đã không còn, nhưng rõ ràng là Quý Noãn cứ luôn cố gắng tránh né anh, cũng không hề có ý giải thích chuyện cô không để ý tin nhắn anh gửi tới, thậm chí còn coi đó là chuyện đương nhiên.
Vuốt mèo cô ẩn giấu bấy lâu giờ mới lộ ra, quả là sắc bén vô cùng.