Không dễ dàng gì được Mặc Cảnh Thâm thổ lộ tình cảm, hơn nữa anh còn làm điều đó ngay trước mặt mọi người, niềm vui nhỏ bé này cứ âm thầm rộn rã trong lòng Quý Noãn.
Lái xe về nhà tắm rửa xong, hai người thay quần áo rồi ngồi trên sofa phòng khách.
Đương nhiên giữa hai người không thể không có những cử chỉ thân mật.
Anh mải miết hôn Quý Noãn, nhưng cảm thấy tư thế không được thoải mái, liền ôm lấy thắt lưng cô, đặt cả người cô lên đùi mình.
Đôi môi mỏng ấm áp của anh hôn lên cánh môi mềm của cô rồi chầm chậm chuyển dần xuống cằm, hai má và sau tai.
Tiếp đó, anh hôn dọc theo tai tới cổ cô rồi miết dài xuống dưới.
Nụ hôn và hơi thở của anh lan dần từ xương quai xanh của cô đi thẳng xuống, đến mức ngực cô săn lại, cả người như nhũn ra.
Tay anh lặng lẽ luồn từ phía dưới vào trong váy ngủ của cô, bàn tay ấm áp chạm vào khu vực mềm mại kia, hơi thở của hai người càng lúc càng gấp gáp.
Quý Noãn mặc một chiếc váy ngủ rất bình thường, không quá kín đáo, cũng không quá gợi cảm, muốn cởi ra thì phải cởi từ dưới lên.
Váy ngủ của cô bị anh cởi ra, còn chưa kịp ném đi thì điện thoại di động trên bàn trà đột nhiên vang lên một âm báo ngắn: “Tinh!” Là một tin nhắn.
Quý Noãn bị anh đặt nằm lên sofa, nghe thấy âm báo tin nhắn, cô mới chợt nhớ ra nơi này là sofa.
Còn chưa trở về phòng ngủ mà đã bị anh cởi hết quần áo, cô liền mở mắt ra.
Mặc Cảnh Thâm dừng lại một giây, giọng nói trầm thấp đã bị xúc cảm nồng nhiệt làm cho khàn đi: “Đừng để ý, tiếp tục.” Dứt lời, anh lại nâng cằm cô lên, tiếp tục hôn ngấu nghiến.
Quý Noãn: “…” Sao gần đây boss Mặc đặc biệt thích làm việc này trên sofa vậy? “Điện thoại di động của em báo chuông kìa!” “Nghe rồi!” “Anh xem qua giúp em đi!” “Chỉ là tin nhắn thôi!” “Bởi vậy em mới phải xem, điện thoại của em có rất ít tin nhắn rác, tin gửi tới đều là của người quen.” “Ừm, không vội, từ từ rồi xem sau.” “Mặc Cảnh Thâm…”
Âm báo tin nhắn trong điện thoại di động liên tục vang lên tiếng “tinh, tinh, tinh“.
Còn có ai gửi tin nhắn liên tục như thế này cho cô lúc nửa đêm ngoài Hạ Điềm chứ? Chỉ có cô nàng mới có thể “thần kinh” như thế.
“Không được, không được, anh mau đứng lên đi!” Tiếng chuông điện thoại di động vang lên ngay bên tai, Quý Noãn không thể tập trung tinh thần.
Mặc Cảnh Thâm mặc kệ, ban nãy khi nhìn thấy cô tươi cười rạng rỡ với những người đàn ông kia, anh đã nghĩ về nhà sẽ đè cô xuống đây để “trừng phạt” một phen rồi.
Mất bao nhiêu thời gian mới về tới nhà, lúc này cô không nghĩ tới việc phối hợp với anh, lại đi quan tâm tới người gửi mấy cái tin nhắn vớ vẩn này.
Quý Noãn nói anh không nghe, đẩy anh cũng không được, đành cắn môi bất đắc dĩ nói: “Anh để em xem qua cái đã, lỡ chẳng may có chuyện gì thì sao? Xem xong rồi tiếp tục được không? Cũng không tới một phút đồng hồ đâu!” Nghe cô nói như vậy, anh dừng lại, nheo mắt khàn giọng nói: “Anh cho em một phút, em sẽ cùng anh một tiếng chứ?”
Đúng là cầm thú! Thấy cô không đáp, anh đưa tay với nốt chiếc quần lót còn lại trên người cô…
“Được rồi, được rồi, một giờ thì một giờ.
Cho dù anh không cho em một phút, chẳng phải rốt cuộc tối đến anh vẫn là người quyết định muốn yêu em bao lâu thì yêu sao?” Quý Noãn ngẫm nghĩ trong giây lát, cảm thấy đối với yêu cầu này của anh, dù cô có đồng ý hay không thì cũng không có ý nghĩa gì, tốt nhất là ngoan ngoãn phục tùng cho xong.
Quả nhiên Mặc Cảnh Thâm ngừng lại.
Quý Noãn vội vã ngồi dậy, đưa tay vén mớ tóc dài xõa tán loạn ra sau vai rồi cầm điện thoại lên xem.
Thấy cô ngồi trên sofa đọc tin nhắn trong điện thoại, quần áo trên người đã bị anh cởi sạch nhưng cũng không cầm quần áo của mình quẩn tạm lên người, không khí trong phòng thì lại hơi lạnh, Mặc Cảnh Thâm khẽ nhíu mày.
Anh nhẫn nại chờ cô xem tin nhắn rồi bỗng thản nhiên bế cô lên khỏi sofa, đá tung cửa phòng ngủ đi vào, đặt cô lên giường, kéo chăn đắp lên người cô, tránh cho cô khỏi bị nhiễm lạnh.
Quả nhiên Quý Noãn đoán không sai, người quá nửa đêm còn gửi tin nhắn tới chỉ có thể là Hạ Điểm.
Hạ Điềm: “Báo cáo bà chủ, mình đã gửi báo cáo hoạt động và tài chính tháng trước tới hộp thư của cậu rồi.
Cậu kiểm tra email và nhận giúp mình!” Hạ Điềm: “Phải thừa nhận mắt cậu thật tinh tường.
Hai tháng nay mình hoàn toàn không cần làm việc gì khác, chỉ riêng việc đón tiếp các nhà đầu tư bất động sản lớn nhỏ tới đàm phán chuyển nhượng đất là đã bận tối tăm mặt mũi.
Hơn nữa, mình cảm thấy áp lực khi làm việc dưới danh nghĩa một công ty có giá trị thị trường quá lớn mà mình chưa từng được gặp.
Chỉ có điều, một số cửa hàng và khu đất nhỏ có vị trí vô cùng đắc địa mà cậu thu mua rải rác trước đây đều được một số nhà đầu tư nhạy bén coi như báu vật, tranh nhau đấu giá.”
Hạ Điềm: “Chỉ với cái giá thấp nhất mà họ đưa ra cũng đủ để nuôi phòng giao dịch của chúng ta nhiều năm rồi, lợi nhuận ròng hơn bốn mươi triệu đấy! Mình thấy giá nhà đất còn có thể tiếp tục tăng cao, nên đã tạm gác lại chưa bán.
Dù sao thì cậu cũng không cần phải bán gấp.” Hạ Điềm: “À, mình đang muốn hỏi cậu một câu, Công ty Thần Phong ra giá ba trăm năm mươi triệu để mua khu đất thổ cư phía Đông thành phố Đại Vượng, cậu thấy giá đó hợp lý chưa? Có bán không?” Hạ Điểm: “Trên danh nghĩa, công ty nhỏ của cậu chỉ là một phòng giao dịch.
Nhưng trên thực tế, không một ai có thể đoán được trong tay cậu lại có nhiều sản phẩm bất động sản có giá trị như vậy.
Nếu bạn lương đất hiện có, vốn lưu động của phòng giao dịch sẽ còn lớn hơn rất nhiều công ty đã niêm yết trên thị trường chứng khoán! Vậy mà lúc nào cậu cũng nói phòng giao dịch của mình nhỏ này nhỏ nọ.
Cậu được đấy! Càng ngày cậu càng khiêm nhường, chân nhân bất lộ tướng à?” Hạ Điềm: “Giờ mới mấy giờ chứ, sao cậu không trả lời tin nhắn của mình? Đang ngủ hay đang quấn quýt triền miên trên giường với ông xã? Chậc, đồ trong sắc quên bạn!” Hạ Điềm: “Nhưng mình hỏi thật nhé bà chủ Quý thân ái! Phòng giao dịch của cậu hái ra tiền như vậy, mà ngày nào cậu cũng than nghèo là sao? Sau này nếu như mình hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Hạ, có lẽ phải nhờ cậu nuôi thật rồi! Giờ mình đi ôm đùi cậu được không? Hãy dành vị trí đó cho mình, mình sẽ lập tức lao tới và vồ lấy nó!”
Hạ Điềm: “Đến nay cậu đã tiếp quản công ty của Hàn Thiện Viễn được mấy tháng.
Trước kia cậu đầu tư ba mươi triệu cho phòng giao dịch này phải không? Ngày hôm qua mình đã kiểm tra tài chính và các hạng mục mới phát hiện chỉ vỏn vẹn vài tháng ngắn ngủi mà doanh thu của phòng giao dịch đã tăng gấp mười rồi.
Quả nhiên, ban đầu cậu kiên trì đi theo con đường kinh doanh bất động sản này là đúng!” Loạt tin nhắn phía dưới toàn là những câu ba hoa vớ vẩn, Quý Noãn xem xong liền trả lời: “Một ngày nào đó, cậu sẽ thấy lợi nhuận tăng trưởng gấp trăm lần.
Mấy năm sắp tới chắc chắn là thời cơ tốt để thị trường bất động sản trong nước bùng nổ.
Thế nhưng cậu nên nhớ, cây cao vọt lên trong rừng thì dễ ngã vì đón gió, khiêm nhường một chút vẫn tốt hơn.
Dù sao trong nước cũng có nhiều công ty bất động sản lớn và lâu năm, nếu chúng ta vừa bắt đầu đã bị những công ty đó dòm ngó và chèn ép thì đường đi nước bước sau này sẽ không dễ dàng.” Chưa tới một phút đồng hồ sau, Hạ Điềm đã gửi đến điện thoại có một biểu tượng vỗ tay tán thưởng.
Hai người rất ăn ý, nhiều lúc người này chỉ cần nói một hai câu, vừa đủ ý là ngưng không cần nhiều lời thì người kia cũng lập tức hiểu rõ dự định của đối phương.
Khi buông điện thoại xuống Quý Noãn mới nhận ra Mặc Cảnh Thâm không có trong phòng ngủ.
Cô nhặt váy ngủ lên mặc vào, vén chặn xuống giường vào phòng tắm, vẫn tóc thành búi tròn, lại mở vòi nước rửa mặt cho tới khi mặt đỏ ửng vì lạnh.
Khi quay sang soi gương, cô thấy trên cổ còn lưu lại một loạt vết hôn mờ mờ.
Ngày mai còn phải trở về trường, mấy vết hôn này hơi cao, khó che giấu, sợ là mặc áo cao cổ cũng không che được.