Chỉ trong khoảnh khắc, bốn mắt họ nhìn nhau, Quý Noãn nhìn anh rồi lại chỉ vào cốc nước.
Dường như bây giờ toàn bộ giác quan của Mạc Cảnh Thâm mới dần dần hồi phục.
Anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc đã lâu không thấy từ trên người Quý Noãn, giống như mùi hương mát mẻ mới tắm xong lúc sáng sớm, tươi mát ngọt ngào, cùng với hương nắng ban mai ở Hải Thành mang lại cho người ta cảm giác bình yên, lại còn thoang thoảng đâu đây mùi thơm đặc trưng của hoa Rumdul.
Mấy gã bên ngoài vẫn săm soi nhìn chằm chằm mặt hai người.
Quý Noãn không nói gì, chỉ dùng ánh mắt giục anh mau uống nước.
Mạc Cảnh Thâm vẫn không nhúc nhích, cũng không nhận lấy cốc nước, lạnh lùng im lặng làm người ta không rét mà run.
Dù Quý Noãn biết giờ phút này anh không thể biểu lộ thái độ thân mật hoặc gần gũi với cô được, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh giá vì ánh mắt này của anh.
Cô vừa định dí mạnh cốc nước lên miệng anh thì anh lại chậm rãi nhắm mắt lại, dùng cách tránh né ánh mắt để cự tuyệt nước cô mang đến, cũng cự tuyệt luôn cả ánh mắt cô dành cho anh.
Quý Noãn sốt ruột, ngồi trên đùi anh không đứng lên, dùng tay vỗ mạnh mấy cái lên vai anh.
M* nó, lúc trước cô giả vờ cái gì thì không giả vờ, lại đi chọn giả vờ làm người câm.
Bây giờ không nói chuyện được, cô thật nóng ruột muốn chết! Chân mày anh không hề nhúc nhích, cứ lặng lẽ ngồi không nói một lời, mắt cũng không mở ra, vẫn giữ thái độ với cô như với mấy tên ở đây, ra vẻ xa cách ngăn dặm như vậy.
Tay Quý Noãn bây giờ đang bị bỏng, có muốn đánh anh một cái thật mạnh cũng không được, cô chỉ có thể phi công vỗ vai anh.
Cho đến khi anh không chịu được động tác phiền nhiễu này của cô mà nhãn trán, mở mắt ra lần nữa thì thấy Quý Noãn giơ cánh tay bị bỏng lên trước mặt anh.
Cái tên ngốc Mạc Cảnh Thâm này, em với anh đều bị nhốt ở đây, em đã tự hành hạ mình đến nông nỗi này rồi mà vẫn còn kiên cường tìm cách sống sót.
Mạng của anh quan trọng như vậy, anh không thể chết được.
Quý Noãn không thể nói, chỉ có thể nhìn anh đăm đăm.
Mạc Cảnh Thâm nhìn thấy tay cô quấn vải trắng, cũng nhìn thấy chỗ không được quấn vải kỹ lộ ra vết bỏng.
Vết phồng rộp bị chọc vỡ rồi phủ lớp bột thảo dược không mấy tác dụng lên nên bị nhiễm trùng.
Qua một đêm mà vết thương đã sưng đỏ bong ra một mảng da chết, đủ để nhìn thấy vết bỏng thật sự rất nặng.
Ánh mắt Mạc Cảnh Thâm chậm rãi rời khỏi cánh tay cô.
Mắt Quý Noãn ửng đỏ nhìn anh, từ từ dấy lên tia hi vọng, cầu xin anh mau uống chút nước.
Vậy mà khi mắt anh vừa chạm vào ánh mắt cô thì anh lập tức nhắm mắt lại, vẫn giữ thái độ lạnh lùng như trước.
Dali thấy cô đi vào lâu như vậy mà vẫn không đút được cho anh hớp nước nào thì đứng ở cửa, ánh mắt sắc bén nhìn cô, tay hắn ta nắm lấy khẩu súng bên hông.
Đúng là không cần giữ lại cô ả vô dụng này! Khóe mắt Quý Noãn liếc thấy cử động cầm súng của Dali thì tim đập cuồng loạn, rồi nhìn lại đôi môi tái nhợt của Mạc Cảnh Thâm, cô bất chợt bừng cốc nước lên uống một hớp to, cúi xuống ngã lên người anh.
Đang lúc anh chưa kịp phản ứng thì mỗi cô đã dán lên đôi môi mím chặt của anh, đẩy toàn bộ nước vào miệng anh.
Vì hành động bất ngờ này của cô mà anh nhíu cặp lông mày, mở bừng mắt ra.
Đôi mắt sâu thẳm đen láy của anh gần cô trong gang tấc, nó vẫn luôn trong suốt rõ ràng.
Quý Noãn đưa lưỡi lách vào hàm răng nghiến chặt của anh, dùng phương thức mà Dali và những tên đứng trước cửa số không nhìn thấy, liếm khắp khoang miệng anh như vừa trêu chọc lại vừa có tình trừng phạt.
Ngay lập tức, đôi mắt trầm tĩnh của anh nhìn cô chằm chằm mãnh liệt.
Quý Noãn lại nhanh chóng lùi về phía sau.
Nét mặt cô như thể chỉ vì muốn sống mà mới cuống quýt dùng đến cách này để mơm nước cho anh.
Cô cúi xuống uống thêm ngụm nước rồi lại nhào lên người anh, mớm nước vào miệng anh.
Bây giờ anh không thể ngồi im được nữa, đầu lưỡi của cô dường như đang vô thức thăm dò, anh cảm nhận được cặp môi mềm mại của cô, tỉnh bơ ngậm lại.
Cả người Quý Noãn chấn động nhìn anh chằm chằm, rất nhiều lời không cần nói nhưng họ đều hiểu rõ.
Dù Quý Noãn hiểu nguyên nhân thái độ lạnh lùng cứng rắn của anh, nhưng giờ phút này trong lòng cô vẫn lập tức cảm thấy nghẹn ngào.
Nếu còn tiếp tục dùng miệng đút như vậy thì xem ra cũng quá gượng ép.
Cô đang suy nghĩ phải làm cách nào thì ánh mắt anh chợt lạnh đi, khi Dali vừa đặt chân vào cửa muốn lại thật gần để quan sát, anh không chút nể tình mà đẩy mạnh Quý Noãn ra khỏi lòng mình.
Anh đây rất mạnh, Quý Noãn không đề phòng liên bị ngã ngồi xuống đất.
Quý Noãn phản ứng rất nhanh, lập tức ra vẻ hoảng sợ đảo mắt nhìn về Dali đang híp cặp mắt lạnh lẽo đi tới gần.
Sau đó cô lại vội vàng nhạt cốc nước bị đổ dưới đất lên, hốt hoảng đứng dậy, im lặng chỉ khóe miệng còn đọng nước của Mạc Cảnh Thâm, ra hiệu mình đã hoàn thành nhiệm vụ, xin Dali đừng giết cô.
Dali lạnh lùng liếc cô một cái, nghiêng đầu ra hiệu cho cô đi ra ngoài.
Quý Noãn liền vội vàng gật đầu, quay người chạy ra ngoài.
Dali không bỏ sót bất kỳ cử chỉ nào trên mặt cô.
Cho đến khi cô ra ngoài rồi hắn mới lại đưa mắt quay trở về nhìn Mạc Cảnh Thâm.
“Mr.
Control, ông quả thật là người có nghị lực phi phàm.
Nhưng chỉ cần chúng tôi không muốn ông chết thì ông cũng không thể chết được đâu.
Đợi đến khi ông thật sự bất tỉnh, thì chúng tôi chỉ cần chuốc một chút thuốc gì đó vào miệng ông như ả câm kia vừa làm vậy.
Tôi thấy ông cũng thích loại phương thức này, hay là bữa cơm sau để cô ả dùng cách đó đút cho ông nhé?”
Mạc Cảnh Thâm lạnh lùng mím môi.
Đôi môi mới được thẩm chút nước này đã khổ.
Đù đôi môi tái nhợt khô nẻ nhưng không mất đi phong cách lạnh lùng cao ngạo của anh, anh hờ hững nhìn đôi mắt đắc ý của Dali.
“Nếu tôi không bị chết đói thì cũng chết vì buồn nôn.” Anh chán ghét lạnh lùng phun ra một câu bằng tiếng Anh.
Dali nhướng lông mày: “Buồn nôn sao? Tuy người đàn bà kia bị câm nhưng dáng dấp cũng không tệ, có gì mà buồn nôn? Huynh đệ chúng tôi đều đang chuẩn bị vài ngày nữa sẽ chén cô ta.
Mr.
Control không thích người đẹp Á Đông sao? Vậy xem ra sắp tới chúng tôi phải đi bắt con gái phương Tây đến đây để lấy lòng ông rồi.
Hai ngày này, nếu ông thuận tình thì tôi sẽ để cô ả châu Á kia đưa cơm cho ông.” Ánh mắt Mạc Cảnh Thâm càng lạnh hơn: “Mày cút được rồi đấy.” Dali hừ lạnh: “Đã bốn ngày rồi, ông nghĩ mình có thể trụ được bao lâu?” Mạc Cảnh Thâm không hề chớp mắt, hờ hững nói: “Đừng để người đàn bà buồn nôn kia đi vào nữa.” “Hả? Ông ghét phụ nữ sao?” Đôi mắt mờ ám của Dali lạnh lẽo chế giễu: “Đáng tiếc, bắt đầu từ bây giờ, nhiệm vụ đưa cơm nước cho ông sẽ được giao cho ả kia.
Nếu ông vẫn không chịu ăn uống thì đồ vô dụng kia cũng chỉ có thể bị tối bắn vỡ sọ thôi.” Nói rồi Dali lấy súng ra nghịch một chút, xoay một vòng trên đầu ngón tay rồi cười lạnh quan sát nét mặt Mạc Cảnh Thâm.