“Anh không được động đậy, nằm yên đàng hoàng trêи giường cho tôi, không được đi đâu hết.” Tất nhiên Phong Lăng sẽ không vì một cô gái đứng ra ngăn cản mà bỏ cuộc dễ dàng như thế: “Nếu tôi đã đến rồi thì sẽ không bỏ mặc bất cứ một ai trong các anh ở lại đây cả, Lệ Nam Hành không nhớ trước đây khi tôi không chịu gặp anh ấy, anh ấy đã dùng không biết bao nhiêu cách xấu hổ để bám theo cho bằng được à, anh ấy nghĩ tôi không biết dùng sao?”
A K: “…”
Tối hôm đó, Phong Lăng lại đến nhà Calli, lần này thì cô không đi vào sân nhà của Calli, mà đứng ngoài sân một lát.
Nghe thấy tiếng mở cửa vang lên từ bên trong nhà, cô mới ở trước cửa, hơi nghiêng người liếc nhìn vào trong.
Calli đang bưng một thau quần áo dính đầy máu nhưng lần này hình như cô không định ra chỗ dòng sông phía ngoài để giặt mà mở một bình nước rất lớn trong sân, đổ nước sạch trong đó ra, cứ thế ngồi trong sân giặt những vết máu trêи quần áo.
Mặc dù trời đã tối, chỗ nghèo nàn như nông trường Gorjing cũng không có đèn đường, nhưng thị lực của Phong Lăng không hề bị ảnh hưởng bởi sắc trời, có thể nhìn thấy rất rõ ràng những vết máu trêи quần áo có lẽ là mới dính lên, cũng có thể nói là, vết thương của Lệ Nam Hành vẫn chưa lành, hơn nữa có chiều hướng càng ngày càng nặng hơn.
Theo tần suất Calli giặt những bộ quần áo dính máu này, vết thương của anh hẳn còn nặng hơn A K.
Bây giờ, A K ngoại trừ việc mất một chân và phản ứng có hơi chậm chạp ra thì tất cả những thứ khác vẫn tốt, ít nhất hiện tại có thể nói chuyện giao tiếp bình thường với cô rồi, chỉ cần chăm mấy tháng nữa, đến khi Tam và Lâm Thành tới đây là có thể đưa anh ta về.
Còn Lệ Nam Hành, dường như vết thương trêи người anh vẫn sẽ thường xuyên chảy máu rất nhiều.
Phong Lăng im lặng đứng ngoài sân nhìn Calli giặt quần áo, sau khi nhìn một lúc lâu, cô đẩy cửa đi vào.
Cửa ngoài sân két một tiếng mở ra một cách đột ngột, bàn tay đang ở trong nước của Calli dừng khựng lại, cô quay đầu lại, lại là Phong Lăng lúc ban ngày đã đến một lần.
Biết Phong Lăng quả thực có quan hệ gì đó với người ở trong nhà kia, bây giờ Calli không thể quá đề phòng quá thờ ơ với cô, nhưng vẫn hơi khó chịu liếc cô một cái: “Giờ đã mấy giờ rồi? Đêm hôm khuya khoắt, sao cô lại đến nữa?”
“Tôi lấy được những loại thuốc đặc trị mà bác sĩ đã kê.” Phong Lăng xách một túi đồ, đặt thuốc lên bàn đá cạnh Calli: “Đừng để bụng, tôi không có ý đánh giá thấp khả năng chữa bệnh của cô, chỉ là lo lắng thuốc chỗ cô không đủ dùng, cho nên tôi xin một ít chỗ bác sĩ đem đến.”
Sắc mặt Calli vẫn khó chịu như vậy, cũng không thèm nhìn mấy loại thuộc đó, cúi đầu tiếp tục giặt quần áo, vừa dùng tay chà vừa nói đầy chế giễu: “Nói thì dễ nghe lắm, là cô sợ thuốc của tôi có vấn đề chứ gì.”
Phong Lăng nhìn cô: “Cô Calli, cô chịu cứu người thì đã chứng tỏ cô là một người rất tốt bụng nhiệt tình, cô cũng rất thông minh thì hẳn là hiểu rõ tôi không hề nói dối. Nguyên nhân anh ấy không chịu gặp tôi, tôi cũng có thể đoán được, nhưng xin cô cho tôi vào thăm anh ấy, ít nhất để cho tôi biết anh ấy bị thương đến mức độ nào, nếu thật sự rất nghiêm trọng, anh ấy phải lập tức quay về nơi anh vốn thuộc về, để anh ấy được điều trị sớm nhất có thể. Còn về mắt của anh ấy, nếu thật sự không nhìn thấy nữa, vậy thì càng nên đến bệnh viện chính quy kiểm tra đàng hoàng, điều trị càng sớm càng tốt.”
“Đã nói không quen cô rồi mà, cô còn cứ lằng nhằng thế nhỉ. Một người không thèm gặp mặt cô mà cô lại luôn miệng nói mình là vợ chưa cưới của người ta, cô không xấu hổ hả?” Calli không muốn tiếp tục dính tới đề tài người đó có muốn gặp cô hay không, chỉ ngước mắt lên vừa nói vừa nhìn cô: “Ban ngày tôi đã nói rất rõ ràng rồi, thái độ của anh ấy cô cũng thấy rõ rồi mà, anh ấy không quen cô.”
“Bà Mạch là một người rất ôn hòa hiền hậu, tôi không hi vọng xảy ra gì đó không vui với cháu gái bà ấy, cũng hi vọng cô Calli đừng quá cố chấp.” Giọng nói của Phong Lăng lạnh đi, ánh mắt cũng không còn thiết tha gì nữa.
Calli lập tức cười nhạo một tiếng: “Đêm hôm khuya khoắt xông vào nhà tôi, tôi không cho cô vào, cô còn có thể kiên quyết xông vào à?”
Phong Lăng không đáp, nhưng đã dùng hành động làm câu trả lời.
Cô xoay người, đi về phía cánh cửa đóng chặt.
“Này, cô làm gì thế?” Calli thấy cô vậy mà thật sự có ý định kiên quyết xông vào, vội vàng đứng dậy đuổi theo. Calli tiến lên trước giang hai tay ra chặn trước cánh cửa đóng chặt, giờ đây, trong đôi mắt đang trợn trừng ấy đã mất đi sự kiên nhẫn, hiển nhiên là không muốn dây dưa với người phụ nữ này thêm nữa, nhìn chằm chằm vào cô: “Đây là nhà tôi! Cô không thể tùy tiện xông vào được!”
“Nếu tôi cứ muốn vào thì sao?”
Quả thật cô đã không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi.
Tình trạng sức khỏe của Lệ Nam Hành không thể chậm trễ thêm được nữa.
“Thì tôi phải gọi người ở đây đuổi cô ra ngoài!” Calli vừa nói tay vừa kéo nghiêng cái chuông trước cửa.
Phong Lăng nhìn cái chuông. Nếu cô đoán không lầm thì vật này hẳn là thứ truyền tín hiệu của dân bản xứ nông trường Gorjing, nếu rung chuông thì người ở gần đây sẽ nghe thấy, hiện tại đêm khuya vắng người, nghe sẽ càng rõ ràng hơn, nói cách khác, chỉ cần rung cái chuông này, sẽ có rất nhiều người chạy tới ngay lập tức.
Calli nhìn chằm chằm Phong Lăng, đột nhiên nói: “Lúc chiều cô đột nhiên bỏ đi, có phải bởi vì bà tôi ở đây không, cô không muốn bà nhìn thấy bộ mặt dã man này của cô, sợ bà biết mình thu nhận giúp đỡ một tên cướp phải không?”
Trước kia, đối với bản thân là đàn ông hay phụ nữ, Phong Lăng luôn không có quan niệm gì đặc biệt sâu sắc.
Nhưng hiện tại, cũng chính vào khoảnh khắc này, giác quan thứ sáu nào đó của phụ nữ đang nói cho cô biết.
Calli không chịu cho cô vào gặp Lệ Nam Hành, trừ có thể có nguyên nhân của bản thân Lệ Nam Hành ra, bản thân Calli cũng có mưu đồ riêng.
Dù cho mưu đồ riêng của Calli là gì đi nữa thì tóm lại, Lệ Nam Hành phải quay về Mỹ với cô.
“Mạng người quan trọng, cô Calli, anh ấy là người bị thương, đầu óc không tỉnh táo, đầu óc cô cũng không tỉnh táo à?” Phong Lăng không muốn đã muộn thế này còn ồn ào ở nông trường Gorjing, nhưng cũng không mảy may thua kém: “Cô hi vọng anh ấy chết ở chỗ cô, hay hi vọng anh ấy đến bệnh viện chuyên nghiệp nhanh chóng tiếp nhận điều trị và phẫu thuật?”