Về việc tại sao Lệ Nam Hành lại để ý đến Vạn Kha như vậy, đến buổi trưa Phong Lăng đã tìm ra được đáp án.
Một đám thành viên mới phải vác nặng chạy lâu như thế, cuối cùng mệt đến mức muốn gục ngã ngay tại chỗ, phải vất vả lắm mới chờ được đến trưa để vào nhà ăn trong căn cứ nghỉ ngơi một lúc. Cả đám lập tức túm năm tụm ba đi đến nhà ăn, sau khi ổn định chỗ ngồi liền bắt đầu thầm thì to nhỏ thảo luận về những chuyện xảy ra hôm nay.
Chuyện giữa đàn ông với nhau từ trước đến giờ chẳng cần khách sáo gì, bị bắt trải qua một buổi huấn luyện ma quỷ, họ cũng có thành kiến và bất mãn với sự sắp xếp của vị phó huấn luyện viên kia.
“Chẳng biết lãnh đạo bên trêи của căn cứ nghĩ cái gì mà lại cử một con ma máu lạnh đến làm phó huấn luyện viên của bọn mình, lúc nãy mà bảo tôi chạy thêm hai trăm mét nữa chắc tôi hộc máu bỏ mình tại chỗ luôn”
“Đúng vậy đó, nhưng mà kiểu như cái lão đó, ở trong căn cứ lâu chắc vẫn độc thân nên tâm lý mới vặn vẹo, thích hành hạ người khác thế.”
Lúc nghe thấy ba chữ “cái lão đó”, Phong Lăng đang uống nước ở bàn bên lập tức bị sặc.
Mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi thôi mà, “lão đó” là sao?
Cô bỗng ngước mắt lên nhìn Lệ Nam Hành đang ngồi phía chếch chéo đối diện, thấy anh đã bỏ đũa xuống, không thể hiện cảm xúc gì mà cũng chẳng có động tác gì hơn, rõ là định ngồi ở đó nghe tiếp.
“Nói cũng đúng, hình như huấn luyện viên Phong Lăng cũng không nhiều tuổi lắm đâu, huấn luyện viên bên đội Hai hình như cũng chỉ chừng hai mươi tuổi mà thôi. Sao căn cứ lại bỗng cử tới một người già như vậy? Nhìn cũng già đời lắm rồi, chẳng biết đã ở trong căn bao lâu rồi nhỉ, nhưng lăn lộn trong đây nhiều năm như thế mà chỉ trèo lên được vị trí phó huấn luyện viên của người mới… chẹp chẹp chẹp…”
Phong Lăng: “…”
Cô lại nhìn sang Lệ Nam Hành, thấy lúc này trêи mặt người đàn ông kia vẫn chưa có vẻ gì là tức giận cả, thậm chí khỏe miệng còn hơi hơi cong lên. Nhưng anh cười như thế thà đừng cười còn hơn.
Đúng là khiến người ta lạnh sống lưng.
Nói đi cũng phải nói lại, trong mắt mấy tên nhóc mười mấy tuổi này, người tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi đã già lắm rồi sao?
Thấy Lệ Nam Hành đang chuẩn bị đứng dậy, ngay lúc anh vừa khẽ trở mình, Phong Lăng bỗng gắp một cái đùi gà trong phần ăn của mình bỏ vào khay ăn của anh.
Người đàn ông thấy động tác này của cô thì hơi sững ra, sau đó lại nhìn cô.
Phong Lăng không biết cách dỗ dành người ta cho lắm nhưng cô cảm thấy mấy tên nhóc mới vào kia dù sao cũng đã theo mình được vài ngày, nên theo bản năng sinh ra ý nghĩ muốn che chở cho “đàn con”. Nhưng lại không thể để Lệ Nam Hành tức giận được, cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc dùng cách dỗ người xấu hổ này – tiện tay ném một cái đùi gà qua để lấy lòng boss Lệ có giá trị mười tỉ, đồng thời nở một nụ cười có hơi cứng nhắc: “Lão đại, ăn đùi gà đi.”
Lệ Nam Hành nhìn cái đùi gà bỗng xuất hiện ở trong khay ăn của mình, rồi lại nhìn vẻ mặt tươi cười vô cùng miễn cưỡng của Phong Lăng như đang muốn lấy lòng anh, khóe mắt anh bỗng giật mạnh.
Trêи bàn ăn cách đó không xa, mấy thành viên mới không biết vì lời của mình mà đã hại Phong Lăng mất một cái đùi gà còn đang tiếp tục xì xào bàn tán.
Lúc này bọn họ đã chuyển đề tài từ phó huấn luyện viên sang thảo luận các cấp bậc địa vị cao thấp trong căn cứ, nói đến cách phân bố chức vụ huấn luyện viên căn cứ, huấn luyện viên của nhóm người mới tuy được gọi là huấn luyện viên nhưng lại là một chức vụ vừa căn bản vừa thấp
nhất, tương đương với tầng chót. Còn người hỗ trợ cho huấn luyện viên nhóm người mới thì càng là tầng chót của chót, lớn tuổi như thế mà mới trèo lên được vị trí này, đúng là thất bại đến mức không thể thất bại hơn vân vân…
Sau đó họ lại tiếp tục bàn tán nhiều thứ hơn, mãi đến khi nhắc đến vị trí của A Phong, họ mới không đám nói nữa. Sau đó có người run rẩy hỏi Lệ lão đại trong truyền thuyết thì có thân phận như thế nào.
Mấy người lập tức thở dài thườn thượt, sau đó lại nhỏ giọng bảo: “Ba chữ Lệ lão đại chỉ cần nói ra thôi đã khiến người kinh sợ rồi đấy hiểu không? Mấy cậu nói be bé thôi, bàn tán về mấy người khác thì thôi, chứ Lệ lão đại thì tôi không dám ý kiến gì đâu…”
Lệ lão đại mới vừa bị mấy người mắng nhiếc chỉ trích mãi kia đang không cảm xúc ngồi ở bên bàn ăn, vừa chấp nhận nụ cười lúng túng nhưng không thất lễ của Phong Lăng, vừa nghe mấy tên đần ở bên kia nói nhảm.
Cuối cùng vẫn là Vạn Kha và một thành viên mới khác phát hiện ra sắc mặt của Phong Lăng và vị phó huấn luyện viên ngồi ở bên kia, bấy giờ mới vội vàng quay sang cái bàn đang xì xào kia ho khan nhắc nhở vài tiếng. Lúc này mấy nhân tài kia mới quay đầu lại, thấy vẻ mặt của Phong Lăng thì ý thức được bọn họ đã lắm nhằm với nhau quá lớn tiếng, sợ đến mức vội ngậm chặt miệng lại.
Nhưng bây giờ có ngậm miệng cũng vô dụng.
Lúc Phong Lăng lại nhẹ nhàng chủ động đưa một ly nước trái cây đã được khuấy đều đến trước mặt Lệ Nam Hành, anh chỉ khẽ cười, đẩy ngược ly nước về lại cho cô.
Buổi chiều, cuộc huấn luyện ma quỷ lại tiếp tục.
Có lẽ do anh đã quá nhẹ nhàng và chiều chuộng đám người mới này, nên đám oắt con còn chưa sát hạch và sàng lọc này mới không biết trời cao đất rộng là gì như thế.
Cũng vào xế chiều hôm đó, Phong Lăng được chứng kiến tên ma quỷ năm đó đã xách một mình cô ra huấn luyện… Ừm, thậm chí là chỉ có hơn chứ không có kém.
Đội thiếu niên – cũng chính là đội Một của đợt huấn luyện người mới do cô phụ trách, sau bốn tiếng buổi chiều, cuối cùng toàn bộ thành viên đều ngã khuyu xuống đất.
Cuối cùng có người chịu không nổi, nhân lúc Lệ Nam Hành có việc nghe điện thoại nên phải rời khỏi sân huấn luyện một lúc, cậu ta lảo đảo ngồi dựa vào lều, vẻ mặt như đưa đám mà oán trách: “Quyền lợi của phó huấn luyện viên lớn lắm à? Nói đặt ra quy tắc mới cho bọn em là đặt luôn! Huấn luyện viên Phong, địa vị của chị bị anh ta coi thường rồi đấy! Anh ta đổi cách hành hạ chúng em như thế chắc chắn là do có vấn đề về tâm lý!”
Những người khác đang rã rời ở bên cạnh cũng hùa theo: “Thế này rõ ràng là muốn bọn em tập đến chết còn gì nữa?”
Có mấy người còn tuyệt vọng nói: “Em sợ nếu còn tiếp tục như thế, chưa đến lúc bắt đầu kỳ thi sát hạch sàng lọc, bọn em đã chết hết ở trêи sân huấn luyện rồi!”
Vạn Kha tâm sự nặng nề: “Nếu vào căn cứ rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ nhận huấn luyện ma quỷ kiểu này, đột phá cực hạn thể lực của tụi em như thế này thì không sao, nghỉ ngơi một lát là khỏe lại ngay. Em lo do chị còn trẻ quá đã làm huấn luyện viên, bị lão già phó huấn luyện viên ấy bắt nạt, mà bọn em lại chỉ có thể trơ mắt nhìn. Vốn chị đã đặt ra hình thức huấn luyện sẵn có cho bọn em, thế mà sau khi phó huấn luyện viên kia đến đây đã phá vỡ dự định sẵn có của chị, hơn nữa em thấy chị cũng không hài lòng gì cho cam nhưng lại không sao mở miệng ra ngăn cản được… Huấn luyện viên Phong, có phải anh ta muốn đến cướp chức huấn luyện viên chính của chị đúng không?”
Bị một cậu trai mười chín tuổi bảo mình trẻ quá, còn lo lắng mình sẽ bị người ta ức hϊế͙p͙, sợ mình bị bắt nạt, Phong Lăng cong môi hờ hững: “Không phức tạp như cậu nghĩ đâu, kiểu huấn luyện đột phá cực hạn thể lực này trừ việc có hơi mệt hơn một chút ra thì không có gì xấu cả. Ban đầu tôi cũng định làm như thế, sớm tìm được giới hạn của thể lực thì cũng sẽ sớm đột phá được bản thân. Như thế đợi đến khi khảo hạch sàng lọc, nếu ban đầu đội Một chúng ta chỉ có thể đạt khoảng năm người, thì khi huấn luyện kiểu này xong, có thể sẽ đạt được khoảng mười người. Tóm lại, chắc chắn sẽ ảnh hưởng gì xấu đến các cậu.”
Thành viên lên tiếng sớm nhất vẫn ngồi ở đấy, nhễ nhại mồ hồi, bất bình thay cho cô: “Toi rồi, toi rồi, chắc chắn huấn luyện viên Phong đã bị lão già kia ức hϊế͙p͙ rồi, có thế nào bọn em cũng đã theo chị nhiều ngày như vậy, thế mà chị lại nói giúp cho anh ta…”