Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa rồi khi đánh đồng bọn của chúng, người đàn ông này đã thuận tay cướp luôn khẩu súng trêи người tên kia à?

Tốc độ quá nhanh!

Trông thấy đến khẩu súng đã ở trong tay của Lệ Nam Hành, hai người đó ngoảnh lại nhìn chiếc xe đã biến dạng sau lưng, sau đó lại nhìn người nằm dưới đất, cùng lúc đó, chúng chần chừ lùi lại về sau hai bước vì vết thương không nặng không nhẹ ở trêи người. Đám người này chỉ có dây dưa với nhà họ Trần ở Boston, không hề có liên quan gì đến căn cứ XI hay người của phía Los Angeles, bọn chúng không rõ đối phương rốt cuộc là nhân vật giỏi giang thế nào, nhưng theo bản năng, chúng cảm thấy…

Có lẽ bây giờ không nên đánh tiếp nữa…

Mà phải bỏ chạy thôi.

Bằng không e là tối nay chẳng những không hoàn thành nhiệm vụ mà cả ba người sẽ mất mạng ở đây.

Lệ Nam Hành lạnh lùng nhìn hai tên đã bắt đầu có ý định đánh trống bỏ dùi kia, tay anh đã bắt đầu bóp cò súng, dọa cho hai tên đó sợ tới mức chân mềm nhũn liên tục lùi lại mấy bước. Chúng nắm chặt cây gậy sắt và dao trong tay, lúc đang do dự nên rút súng ra hay bỏ chạy, Lệ Nam Hành bất chợt bắn một phát súng vào cổ tay của một trong hai tên. Khi tiếng kêu thảm thiết của hắn và tiếng cây gậy sắt rơi xuống đất đồng loạt vang lên, ánh mắt của Lệ Nam Hành trở nên lạnh lẽo, anh nói: “Cút.”

Dù chỉ là một từ rất lạnh lùng nhưng trong lòng của ba người đang bị thương ở những mức độ khác nhau đều dâng lên một cơn ớn lạnh, hai tên kia cố nén nhịn cơn đau đớn, lôi tên ở dưới đất dậy, sau đó sợ hãi nhìn khẩu súng trong tay Lệ Nam Hành. Bọn chúng biết rõ trong khẩu súng đó còn mấy viên đạn, nếu người này muốn lấy mạng của chúng thì không ai có thể chạy thoát.

Đến khi ba tên lăn lộn bò toài khập khiễng bỏ chạy trêи con đường lớn, Lệ Nam Hành hạ khẩu súng xuống, ngoảnh lại nhìn về phía Phong Lăng. Cô đang ngồi dựa lên chiếc xe con biến dạng, đôi mắt lúc nhắm lúc mở.

Dù Phong Lăng không thể hoàn toàn tỉnh táo, nhưng có thể cảm thấy bây giờ cơ bản mình đã thoát khỏi nguy hiểm. Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã trông thấy người đàn ông quay lại, anh cúi người xuống, không nói một lời, chỉ bế ngang người cô lên, để cô dựa vào lòng anh, đầu cô vô lực tựa lên vai anh, Phong Lăng nhắm mắt, muốn lên tiếng nhưng cô thật sự không còn chút sức lực nào.

Người đàn ông thờ ơ bế Phong Lăng đi qua chiếc xe biến dạng đó, quay lại chiếc Hummer màu đen đã bị đâm lõm một chút ở phần cửa, anh bế cô lên xe, đặt cô ngồi xuống vị trí cạnh ghế lái và thắt dây an toàn giúp cô. Phong Lăng ngồi trêи xe, mở mắt ra nhìn Lệ Nam Hành. Anh không nói gì, sau khi giúp cô thắt dây an toàn xong, đối phương lại cởi chiếc áo khoác trêи người mình ra, gấp thành một chiếc gối hình chữ nhật, kề phía sau cổ cô để lúc cô ngồi không vững thì có thể dựa vào để cảm thấy dễ chịu hơn. Có lẽ Phong Lăng không ngờ rằng, một người xưa nay lỗ mãng như Lệ Nam Hành mà lúc chăm sóc người khác cũng sẽ chu đáo đến vậy. Phong Lăng liếc mắt nhìn anh, lúc này anh đã đóng cửa xe lại.

Đến khi người đàn ông đi vòng qua xe, ngồi vào vị trí ghế lái, Phong Lăng mới quay sang nhìn anh nhưng ở góc độ này, cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm nghiêm nghị và sắc mặt lạnh lùng hơi tái nhợt của người đàn ông, dù vẻ nhợt nhạt đó không quá rõ ràng, nhưng một gậy ban nãy đã đánh trúng sau gáy anh, anh không thể không cảm thấy gì được. Dẫu sao cô suýt nữa đã bị bắt cóc, dẫu sao cô cũng vừa được anh cứu, bây giờ cô không nói ra những lời giữ thể diện hay cảm ơn, mà chỉ nhìn anh, đến khi người đàn ông khởi động xe đưa cô rời khỏi con đường này, rời khỏi chiếc xe đã bị đâm đến mức biến dạng hoàn toàn kia.

Chiếc Hummer to lớn phóng nhanh trêи đường, mặc cho tác dụng của thuốc luôn khiến cô không thể giữ tỉnh táo nhưng lúc này Phong Lăng đã có thể thả lỏng cơ thể, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK