Mục lục
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Mặc Cảnh Thâm - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đèn ở trong phòng rất sáng, dù đã nhắm mắt lại nhưng cô vẫn cảm thấy chói. Cô nghiêng đầu né tránh ánh sáng, cũng muốn tránh mùi hương trêи người đàn ông kia, bỗng nhiên cảm thấy bản thân rất mệt.

Cô không trở về căn cứ XI không phải vì năm đó đã đánh mất danh dự, mà là bởi vì anh.

Phong Lăng cố chấp không chịu quay đầu lại không phải vì cô không thích, mà là vì cô không thể làm như vậy được.

Nhưng cô đang ở Hải Thành, anh cũng đang ở Hải Thành, cô trốn tránh anh nhưng anh lại tiếp cận từng bước một, rõ ràng đã lạnh nhạt với nhau đến thế rồi cơ mà? Kϊƈɦ thích cô đến mức làm cô nhận ra những cảm giác bản thân đã đè nén bấy lâu, cảm nhận được cơn ghen tuông cùng sự kháng cự trong lòng mình. Những điều này khiến anh cảm thấy thành tựu sao?

Cứ nhất thiết phải khiến cô hoàn toàn rơi xuống cái hố này, chỉ vì một cuộc tình mà đòi sống đòi chết anh mới hài lòng sao?

Nhưng đến hôm nay, cô mới biết.

Thì ra những lý trí mà bản thân cố gắng duy trì, thì ra những lời không quan tâm mà cô vẫn luôn miệng nói, tất cả đều không chịu nổi một tiếng “vợ ơi” đầy thân mật kia của anh.

Phong Lăng nhắm mắt lại không muốn động đậy gì nữa, vì cho dù có giãy giụa thì cô vẫn không thoát nổi. Cuối cùng cô không phí sức nữa, chỉ lẳng lặng nằm yên ở đó, mặc cho người đàn ông kia ôm lấy mình. Lúc sắp ngủ thϊế͙p͙ đi trong mớ cảm xúc ngổn ngang không nói nên lời của bản thân, cô dường như cảm nhận được người đàn ông nằm bên cạnh đang ngắm nhìn cô, nhưng cô không muốn mở mắt ra.

Lệ Nam Hành nhìn cô gái nhỏ rốt cuộc cũng học được ghen tuông và tức giận, lại còn vì cơn ghen của mình mà trở nên phiền muộn, anh trói chặt cô vào lòng mình, màn đêm dù có u tối đến đâu thì cũng không bằng ánh mắt anh lúc này.

Anh bình tĩnh nhìn cô gái đang bắt đầu bị cảm xúc chi phối ở trong lòng mình, mãi đến lúc cô quyết định buông trôi bản thân mà ngủ thϊế͙p͙ đi, anh mới đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt Phong Lăng, cảm nhận sự lạnh lẽo trêи khuôn mặt cô, rồi chậm rãi ngồi dậy.

Có lẽ Phong Lăng thật sự đã tự chọc giận bản thân nên lúc ngủ, lông mày cũng hơi nhíu lại.

Lệ Nam Hành bế cô lên rồi đặt xuống giường, để cô gối đầu lên gối, sau đó đắp chăn lại cho cô. Thấy Phong Lăng ngủ có vẻ không ngon, chắc là đang gặp ác mộng, anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô.

Ngốc ạ, lại tự ghen với chính mình, để xem em giữ bình tĩnh được đến khi nào.

Tần Tư Đình gọi điện thoại đến, có lẽ do đêm nay, lúc ở Club Tử Tinh Thành, anh ta đã gặp cả hai cô gái kia cùng lúc nên bị đả kϊƈɦ. Bác sĩ Tần thường ngày cực kỳ bình tĩnh nay lại liên tục nốc rượu.

Lúc Lệ Nam Hành nghe điện thoại anh ngoái lại nhìn Phong Lăng đang ngủ ở trêи giường, khi chắc chắn cô đang ngủ yên trong chiếc chăn ấm áp, anh mới chỉnh nhiệt độ điều hòa đến một mức thích hợp, sau đó ra khỏi cửa.

Trước khi chạy đến biệt thự của Tần Tư Đình, Mặc Cảnh Thâm đã gọi cho Lệ Nam Hành: “Không phải tối nay mới uống rượu rồi à, sao giờ lại đến chỗ Tần Tư Đình uống tiếp thế?”

Lệ Nam Hành đã đến nơi, anh ngồi xuống ghế sofa, quét mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh đèn rực rỡ ở trong khu biệt thự, rồi lại lia mắt về phía Tần Tư Đình đang đứng trước cửa sổ sát đất với vẻ âm trầm hờ hững: “Tôi sợ cậu ta nghĩ quẩn nên mới đến xem thử, kết quả vừa đến là đã thấy cậu ta đứng đơ như cắm rễ trước cửa sổ, đến giờ là nửa tiếng rồi. Tôi đang nghi cậu ta đã nhập định thành Phật rồi, nói cái gì cũng chẳng nghe lọt tai đâu.”

Nói tới đây Lệ Nam Hành đưa tay lên day trán, nếu không phải vì Tần Tư Đình thì anh đã không bỏ mặc Phong Lăng ở lại một mình trong khách sạn rồi.

Chuyện gọi Thời Niệm Ca tới Club Tử Tinh Thành, Lệ Nam Hành vốn dĩ không định quan tâm, nhưng Thời Niệm Ca vừa khéo chọn đúng ngày sinh nhật của anh để đưa bánh kem đến, trùng hợp lần này Lệ Nam Hành đến Hải Thành sẽ ở lại lâu hơn bình thường. Anh không rảnh hơi để xen tay vào chuyện này, nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhìn nổi dáng vẻ cô độc lẻ loi người không ra người, quỷ không ra quỷ của Tần Tư Đình mấy năm qua.

Lúc Mặc Cảnh Thâm chạy đến, Tần Tư Đình vẫn đứng sững trước cửa số sát đất.

“Cậu ta đứng đó bao lâu rồi?” Mặc Cảnh Thâm đi vào.

Lệ Nam Hành đảo mắt nhìn người đàn ông cao to đang bước vào, bàn tay hàn rõ các khớp xương búng tàn thuốc, lông mày nhíu lại: “Hình như cậu ta đứng đó suốt từ lúc về, lúc tôi đến cậu ta đã như thế rồi.”

“Nói đi cũng phải nói lại.” Lệ Nam Hành liếc Mặc Cảnh Thâm một cái: “Muộn vậy rồi mà cậu còn đến được đây, chẳng lẽ Quý Noãn say đến mức không nhận ra cậu là ai nên đạp thẳng cậu xuống giường à?”

Mặc Cảnh Thâm liếc lại anh: “Cậu có kinh nghiệm nhỉ? Thường bị phụ nữ đạp lắm à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK