Biết mình vốn được xếp vào đội ba bỗng nhiên lại bị điều đến đội một, lại nghe nói sĩ quan huấn luyện của đội một là Lệ Nam Hành, nhưng Phong Lăng không hề có chút phản ứng nào.
A K nói người có thể gia nhập đội một đều là những người đã vào căn cứ được một thời gian, có thân thủ rất khá. Thông thường người mới sẽ không được vào đội một, hơn nữa ngày thường khi có bất kỳ nhiệm vụ dù lớn hay nhỏ nào, tuyệt đối đều chọn người trong đội một trước tiên. Bởi vì đội một là đội của những người có kỹ năng tốt nhất, và cũng là trại huấn luyện khiến người ta ngưỡng mộ nhất trong căn cứ. Phần lớn đội viên của đội một đều có ý thức tự giác, dù cho Lệ lão đại không tự mình tới đôn đốc thì ngày nào người bên đó cũng luyện tập, trước giờ đều không cần Lệ lão đại phải nhọc lòng.
Đối với chuyện Phong Lăng bỗng nhiên được điều tới đội một, mỗi người trong căn cứ XI đều có cách nghĩ riêng. Có người cho là Phong Lăng tốt số, dựa vào chút bản lĩnh được lão đại phát hiện, mới được vào đội một dù chỉ vừa mới vào căn cứ. Có người lại cho rằng lão đại đang làm khó nhóc. Ai nấy trong đội một đều như lang như hổ, thời điểm huấn luyện thể năng, tất cả đều tựa như không muốn sống nữa vậy, thời điểm làm nhiệm vụ cũng dám dùng cả mạng sống mà lao vào họng súng. Một thiếu niên mới mười ba tuổi lại bị đưa vào đội một, chắc chưa tới nửa tháng sẽ chết ngay trong lúc huấn luyện mất thôi.
Nhưng đối mặt với đủ loại tò mò và những lời bàn luận về mình của đám người mới quen kia, Phong Lăng trái lại không hề suy nghĩ gì cả.
Nếu đã quyết định ở lại căn cứ XI thì ở đâu cũng đều giống nhau thôi. Dù sao chỉ cần có thể huấn luyện, có thể học bắn súng và những thứ mà nhóc thích, chỉ cần có chỗ ở, có cơm ăn thì đây chính là cuộc sống mà nhóc mong muốn.
Buổi chiều đầu tiên sau khi bị điều tới đội một, Phong Lăng cũng không tự giác chuyển qua bên đó ở mà vẫn ngủ ở giường dưới trong phòng A K.
A K đưa một cái điện thoại di động cũ đã dùng qua cho nhóc, còn nói sau này ở đội một, chỉ cần nhóc có cơ hội làm nhiệm vụ thì mỗi lần hoàn thành sẽ được thưởng rất nhiều tiền, cũng không cần băn khoăn khi mua đồ mới gì đó. Nếu như nhận nhiệm vụ đặc biệt mà cần phải vào sinh ra tử, chỉ cần có thể hoàn thành được nhiệm vụ sống sót trở về thì số tiền thưởng một lần đó cũng đủ cho nhóc mua một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô Los Angeles. Từ đó cũng đủ để thấy, tuy các thành viên trong căn cứ XI này chỉ mặc một bộ trang phục chiến đấu thông thường, nhưng họ thật sự có tiền. Đồng thời cũng có thể thấy được rốt cuộc thực lực của căn cứ XI này đáng sợ đến thế nào.
Đêm đó, sau khi Phong Lăng ngủ lại chỗ của A K…
Ban đêm, Nam Hành hiếm khi đến thăm trại huấn luyện, thành viên đội một thấy hôm nay lão đại có thời gian tới đây thì rất ngạc nhiên. Ngày thường bọn họ đều tự mình tập luyện, hoặc có Phó sĩ quan huấn luyện làm thay. Hành tung của lão đại bí mật, không dễ thấy mặt, chỉ đến thời điểm kiểm tra, đánh giá thì anh mới xuất hiện, vậy mà tối hôm nay lại có mặt ở nơi này.
Trong sân của trại huấn luyện, anh kẹp điếu thuốc lấp lóe giữa kẽ tay, nhìn những khuôn mặt quen thuộc bên trong đám người. Sau đó anh lại đảo mắt sang nhìn người phụ trách trong trại huấn luyện, hỏi hôm nay người mới kia có đến hay không, rồi nhận được câu trả lời là người mới nói sáng mai sẽ tới, tối nay thì không.
Nam Hành vứt đầu mẩu thuốc lá xuống đất, giẫm chân lên, lạnh lùng nheo đôi mắt nhìn đám người trong sân, ánh mắt dần dần lạnh xuống.
Điều cậu ta tới đội một, loại vinh dự này là ước mơ tha thiết của tất cả các thành viên trong căn cứ, vậy mà cậu ta lại không tranh thủ tới đây ngay?
Còn nói ngày mai mới tới?
Giỏi lắm!
Có lẽ do anh dễ tính quá, rất ít khi thấy một người mới có bản lĩnh tốt có thể lọt vào mắt mình, cho nên mới muốn “cất nhắc“.
Nếu như cậu nhóc này không biết phải trái như vậy thì đừng trách tại sao anh không khách sáo.
***
Hôm sau.
“Sao hôm nay sắc mặt của lão đại lại kém như vậy chứ…”
“Tối hôm qua, hình như đèn trong phòng lão đại sáng cả đêm. Không phải là cả đêm không ngủ đấy chứ?”
“Sao mà thế được? Người giỏi giang như lão đại mà lại có chuyện gì khiến anh mất ngủ được sao?”
Không phải vẫn mất ngủ đấy à?
Nam Hành nghĩ chắc tại anh sống chung với lũ đàn ông trong căn cứ lâu rồi, cho nên chỉ vừa mới đụng vào “sinh vật” được gọi là phụ nữ một lần liền nhạy cảm khác thường.
Chỉ tại trong một buổi tối vào nửa năm trước, anh đã nhìn thấy một cặp “bánh bao”, con m* nó còn là còn một cặp bánh bao nhỏ vừa mới trổ mã trong phòng xông hơi của cô nhi viện. Rõ ràng chỉ là một cô nhóc mới mười mấy tuổi, lại có thể khiến anh nhớ mãi đến tận bây giờ. Anh cũng không biết rốt cuộc là mình nhớ mãi không quên cặp bánh bao trắng nhỏ như ẩn như hiện bên dưới lớp quần áo kia, hay là cái người dám đốt dây điện trong bụi cây, dám qua đêm trong rừng rậm, lại dám để lại dấu hiệu khiêu khích nữa.
Nhưng mỗi đêm nhắm mắt lại, mới vừa chìm vào giấc ngủ, thì m* nó cảnh tượng kéo rách tay áo đối phương trong phòng xông hơi lại hiện lên trong đầu. Điều quan trọng là trong mộng, khuôn mặt của người kia thỉnh thoảng lại biến thành khuôn mặt không chút cảm xúc của Phong Lăng, ghép vào nhau trông rất phù hợp, da dẻ mịn màng như nhau…
Cũng bởi vì giấc mộng kỳ quái gộp thân thể của hai người lại thành một này mà Nam Hành đã bị giật mình tỉnh ngủ, sau đó anh mất ngủ đến tận khi trời sáng mới gắng gượng ngủ được một tiếng đồng hồ.
Buổi sáng, sau khi tỉnh lại, sắc mặt anh khó coi giống như bị hắt một hộp cá trích Thụy Điển vào mặt vậy, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
Nam Hành đi ra trại huấn luyện, bên trong đồng phục chiến đấu màu đen là áo thun đen bó sát. Tóc ngắn gọn gàng trong trạng thái tùy ý nửa tỉnh nửa không, xem ra lại càng thêm ngạo mạn, lười biếng. Khí chất vừa lạnh như băng lại tàn khốc của anh khiến cho những tiếng nghị luận xung quanh đều ngoan ngoãn im lặng trong nháy mắt, không ai dám bàn tán bừa bãi nữa.
“Lão đại, tối hôm qua anh không ngủ ngon sao?” Phó sĩ quan huấn luyện Hàn Kình của đội một hỏi anh.
Nam Hành chưa trả lời, mà lạnh mặt quét mắt nhìn các thành viên trong trại huấn luyện sau lưng, thuận tay châm một điếu thuốc đưa lên miệng, híp mắt lại, rồi mới lạnh lùng nói: “Thằng nhóc kia đã tới chưa?”
“Anh nói Phong Lăng hả? Cậu ta đã tới từ một tiếng trước rồi, nói là sáng sớm hôm nay đến, quả nhiên đến đúng giờ. Sáng nay chúng tôi vừa mới chuẩn bị huấn luyện thì cậu ta đã vào, ban nãy theo mọi người chạy mấy vòng, lúc này đang học mấy loại huấn luyện khác ở phía sau.” Hàn Kình trả lời đúng theo sự thật.
Thì ra là một người nói được thì làm được.
Mà m* nó, sao đêm qua anh lại đi mơ tới cái thằng nhóc thối tha đó chứ?
Lệ Nam Hành trầm mặt xuống: “Tuy tên nhóc Phong Lăng này vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng dù sao cũng là người mới. Tôi thấy cậu ta ra chiêu trừ hung ác và nhanh nhẹn thì không có trình tự quy tắc gì cả. Cứ để cậu ta huấn luyện với cường độ cao, nếu không theo kịp thì để tự mình luyện cả đêm. Chỉ cần một động tác không đạt chuẩn cứ dùng gậy đánh, không cần suy xét cậu ta có phải là người mới hay không.”
Hàn Kình đứng ở phía sau cân nhắc một hồi, lẳng lặng nói: “Có thể nhìn ra được cậu ta chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng đầu óc lại rất linh hoạt, chỉ cần nói một lần là hiểu rõ ngay, chỉ cần chỉ điểm một chút là có thể làm theo rất đúng tiêu chuẩn. Cậu ta mới vừa tới một tiếng mà mấy động tác học theo đã rất khá, sức lực cũng không tệ. Tôi cảm thấy tạm thời không có cơ hội dùng gậy gộc với cậu ta đâu.”
Nam Hành đang ngậm điếu thuốc, bỗng nhiên chuyển mắt qua nhìn Hàn Kình, khuôn mặt ác liệt không chút biểu cảm.
Vừa nhìn thấy ánh mắt giống như lửa cháy của lão đại, Hàn Kình đã lập tức hiểu ngay.
“Được, tôi biết rồi, để cậu ta huấn luyện cường độ cao nhất, không được thì dùng gậy đánh, không đánh tới cậu ta kêu cha gọi mẹ thì anh cứ lấy lại chức vụ sĩ quan huấn luyện này của tôi bất cứ lúc nào.”
Nghe thấy câu trả lời vừa lòng, Nam Hành nhả ra một vòng khói, đanh mặt bỏ đi.