Vậy hóa ra một tháng trước, anh đi giải quyết những chuyện kia sao?
Giải quyết như thế nào? Người đàn ông này làm bất cứ chuyện gì cũng thản nhiên như vậy.
Quý Noãn còn tưởng rằng chỉ vì anh tức giận nên mới lạnh nhạt với cô cả tháng trời.
Hóa ra anh lại cương quyết xử lý chuyện này như vậy.
Cô cụp mắt xuống, nhất thời còn không biết rốt cuộc mình đang giận dỗi cái gì.
Một tháng nay cô có yên tĩnh không? Rất yên tĩnh, còn quá mức hiu quạnh…
Cô lại nhìn vào mắt Mạc Cảnh Thâm: “Hôm sinh nhật em, anh tự làm bánh, sao anh không nói cho em biết?” Cô vừa nói vừa ảo não nghiến răng.
Nhưng nỗi buồn này không phải vì tức giận, mà cố xót xa khi thấy vì những chuyện đã gặp ở kiếp trước mà đến bây giờ cô vẫn luôn có tâm trạng đề phòng hoài nghi với nhiều chuyện.
Thế nhưng cô lại bỏ qua quá nhiều điều tinh tế ấm áp.
Nói chung, bây giờ cô cũng chỉ thấy buồn mà thôi.
“Em cũng biết bánh đó là anh làm à? Lúc em xuống tay cắt hết cái này đến cái khác, em có mảy may đau lòng chút nào đâu.” Anh trêu chọc nói, vuốt ve tay cô: “Đừng giận dỗi nữa, nhé?” Còn giận dỗi được cái gì nữa, Quý Noãn không phải là người vô lý như vậy.
Không cần một người đàn ông tốt như vậy thì chẳng khác nào muốn dâng miếng mồi béo này cho kẻ khác tha đi sao? Cô cũng không phải là người thích chịu ngược.
Quý Noãn chợt kéo bàn tay anh đang chống vào vách tường sau lưng cô xuống.
Cô nắm lấy bàn tay to lớn hơn bàn tay của mình rất nhiều, thật sự khó lòng tưởng tượng ngày đó anh lấy đâu ra sức lực để làm nhiều bánh cho cô như vậy.
Không chỉ có vậy, cả bơ và cốt bánh cũng đều rất ngon, rất mềm.
Người đàn ông này chuyện gì cũng có thể làm thật hoàn hảo, không thể bắt bẻ.
Cô đặt tay anh trong tay mình, rồi lại nắm lấy ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương của anh, khẽ nói: “Vậy anh muốn em đến cái gì?” Mạc Cảnh Thâm nhìn cô, nét vui vẻ dần dần tụ lại nơi đáy mắt.
Anh nắm tay cô, cúi đầu hôn xuống đó, rồi lại cúi người hôn lên môi cô.
Anh ghé vào môi cô, giọng anh thật trầm, thật khàn: “Em cho là anh cần bù đắp cái gì?” Lập tức Quý Noãn bị anh hôn đến nhũn người ra, cô khẽ nhếch môi nói: “Hay là tối nay em làm cho anh 21 món ăn nhé? Nấu xong rồi, em cho anh ném từng món một ngay trước mặt em?” “Anh trẻ con vậy sao?” “…
Ý anh là, em trẻ con hả?” Đã lâu rồi Quý Noãn không vào bếp, sau khi đến thành phố T thì lại càng không.
Bây giờ cô muốn tìm cách bù đắp cho sai lầm của mình, cho anh cơ hội trả thù để anh thoải mái.
Nhưng anh lại không cảm kích, vậy thì đừng trách cô.
Bất chợt tường bên ngoài phòng bếp vang lên tiếng đập.
Nam Hành gõ mạnh vài cái lên tường nói: “Hai người này, đừng có quá đáng! Vào đó lâu như vậy rồi, có cần tôi dẫn Phong Lăng ra ngoài, nhường cả cái phòng này cho hai người không?” Quý Noãn kéo cánh tay Mạc Cảnh Thâm xuống theo phản xạ, vội vàng định đi ra ngoài.
Nhưng Mạc Cảnh Thâm vẫn không nhúc nhích, lội cô quay lại, rồi tiện đà ôm cô nhóc mới rồi còn dính sát người vào tường giữ khoảng cách với anh vào lòng, khẽ nói bên tai cô: “Nhường cả phòng này cho chúng ta cũng là một lựa chọn rất hay.”
Quý Noãn: “…” Cô đặt tay lên ngực anh: “Phong Lăng vừa bị thương, hơn nữa rõ ràng có một thế lực nào đó muốn truy sát cô ấy.
Dù sao cô ấy cũng là người anh đưa về, anh nên quan tâm hỏi han cô ấy vài câu.
Làm gì có ông chủ nào vô tình như anh vậy?”
“Có Nam Hành rồi, cô ấy không cần anh phải quan tâm.” Anh nói đơn giản một câu, rồi lại vừa cảnh cáo vừa ra lệnh: “Sau này với hành động của những kẻ truy sát không rõ nguồn gốc hoặc đến từ nước ngoài, em không được đến gần.
Tuy tài nghệ của Phong Lăng không tôi, nhưng bối cảnh của cô ấy cũng không đơn giản.
Vào lúc nguy cấp, em cần phải tự lo tốt cho bản thân mình trước, nhớ chưa?” Hôm nay khi Quý Noãn giơ cây gậy bóng chày nhảy vào thì có lẽ là vì người ở bên trong là Phong Lăng.
Cô cho rằng Phong Lăng có thể chống cự được cho nên mới có tự tin cầm gậy lao vào trợ giúp.
Đương nhiên cô có ý thức tự vệ, nhưng cũng không đến mức quá yếu đuối.
Gặp chuyện mà bỏ trốn cũng không phải chuyện Quý Noãn cô có thể làm.
Dĩ nhiên, cô cũng không để người khác lo lắng vì hành động của cô.
“Biết rồi, lúc lạnh nhạt thì không thấy người đâu, vừa gặp thì anh đã chăm chút em như bà vú già rồi.” Quý Noãn lẩm bẩm.
Mạc Cảnh Thâm: “…” Quý Noãn ra khỏi bếp thì Phong Lăng đã mặc lại chiếc áo khoác thể thao màu đen vào người rồi.
Nếu không phải vì bên trong chỉ mặc một chiếc áo lót không tiện cởi ra thì có lẽ cô đã thay luôn chiếc áo thun của Nam Hành ra.
Phong Lăng mặc áo khoác ngồi trên sofa như thế người vừa bị thương không phải là mình.
Ngoại trừ sắc mặt cô trắng hơn bình thường một chút thì cũng không có gì khác biệt.
Đây chính là kết quả của quá trình huấn luyện sao? Đau không được than, cảm giác gì cũng làm như không có mà chịu đựng? “Cuối cùng cũng buông nhau ra được rồi hả.
Tôi còn tưởng vợ chồng nhà cậu ở lì trong bếp vài ngày nữa cơ.” Nam Hành cười lạnh tựa vào cửa ngoài phòng bếp.
Nhìn thấy nét mặt Quý Noãn đã dịu đi rất nhiều, Nam Hành không cần đoán cũng biết cô gái nhỏ đã bị dụ dỗ rồi.
Mạc Cảnh Thâm đưa tay choàng ngang eo Quý Noãn bước về phía sofa, để cô gái nhỏ trong lòng mình không bỏ chạy nữa.
Ánh mắt lãnh đạm của anh nhìn Phong Lăng và hộp thuốc dưới chân cô, ngay sau đó lại chuyển sang Nam Hành đang đứng bên kia: “Bọn chúng quấn quanh một vòng lớn như vậy, mục tiêu là cô ấy hay là cậu?” Nam Hành nở nụ cười biếng nhác ngang tàng: “Đều là người của Căn cứ XI, mục tiêu lớn nhất là tôi hay cô ấy thì có gì khác nhau?” Mạc Cảnh Thâm nhìn anh, thản nhiên nói: “Người phụ nữ của mình bị đánh bị thương đến thế này, rõ ràng cậu chỉ hận không thể tự mình đi trừ tận gốc đám phế vật kia, sao bây giờ cậu lại có thể đứng đây dựa tường cười được thế? Đến cả Quý Noãn cũng không vô tâm như cậu.” Nam Hành: “…” Quý Noãn: “???” Liên quan gì đến cô?
“Ông Mặc, tôi không phải người phụ nữ của anh ta.
Bây giờ tuy anh là ông chủ của tôi, nhưng xin đừng chụp mũ lung tung.” Phong Lăng lên tiếng, khó chịu phản đối.
Mạc Cảnh Thâm làm như không nghe thấy cô nói, chỉ lãnh đạm liếc Nam Hành.
Nam Hành yên lặng một thoáng rồi mới thu lại thái độ bất cần đời: “Dạo này phụ nữ thật không dễ nuôi, nặng nhẹ đều mắc sai lầm.
Giữ người bên cạnh là sai, thả ra cũng là sai.” Quý Noãn nghe không ra ý của anh, còn Phong Lăng đang ngồi trên sofa lại lạnh mặt.
Nam Hành dập tắt điếu thuốc vừa mới châm lửa rồi mới ngước mắt lên cười, thần sắc đã lại nghênh ngang: “Cậu cũng biết đám người kia định mượn quan hệ ngầm để tẩy trắng.
Ban đầu việc Phong Lăng cắt đứt đường dây buôn lậu của bọn chúng, cũng như nắm vững trong lòng bàn tay chứng cứ có thể đánh thẳng vào tử huyệt của họ có liên quan rất nhiều đến việc bọn họ muốn tẩy trắng.
Cho dù bọn chúng muốn làm gì thì cũng e ngại sự tồn tại của Phong Lăng.
Bọn chúng cũng đã nhiều phen cố gắng xuống tay hạ thủ với cô ấy, nhưng thân thủ và sự cảnh giác của Phong Lăng từ trước đến nay đều không tệ.
Có điều bây giờ bọn chúng có gan vươn tay về trong nước thì cũng giống như tự chặt đứt đường lui của mình.”