Thấy Lệ Nam Hành đi ra, Phong Lăng ngước mắt lên nhìn anh.
Ánh mắt của người đàn ông rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như thể vừa rồi anh thật sự chỉ vào đó làm việc một cách nghiêm túc, căn bản không hề có suy nghĩ gì dư thừa.
Cô lạnh lùng cau mày: “Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Tôi đã nói rồi, nơi này không phù hợp với anh, tôi cũng không có ý định thu nhận anh, vậy nên anh mới vươn tay đến chỗ ông chủ của chúng tôi đúng không? Lệ Nam Hành, anh không thiếu tiền, thứ anh thiếu là thời gian, anh có cần thiết phải lãng phí thời gian vì tôi không?”
“Huấn luyện viên A Linh.” Lệ Nam Hành hờ hững nói: “Lẽ nào bây giờ không phải là thời gian dạy học như em vẫn thường nói? Bây giờ, em cứ nhất định phải tranh luận với anh về những vấn đề không liên quan này sao?”
Đột nhiên bị Lệ Nam Hành dùng chính lời nói của mình đáp trả, Phong Lăng hơi ngập ngừng, sau đó cô lại dùng ánh mắt hung dữ lườm anh: “Đừng gọi tôi là huấn luyện viên A Linh!”
“Thế thì gọi là gì?” Lệ Nam Hành như cười như không, trong giọng nói trầm thấp lộ ra chút khàn khàn, như thể mang một vẻ mê hoặc không tên: “Hay để anh sửa lại, gọi em là lão đại?”
Phong Lăng: “…” Phong Lăng nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn một kẻ điên.
“Em cảm thấy trong người thế nào rồi, còn đau đầu không?” Lúc Phong Lăng đang định nổi điên lên, Lệ Nam Hành lại nhanh chóng chuyển chủ đề câu chuyện.
Phong Lăng không nhìn vào ánh mắt ân cần của anh, cô thờ ơ ngoảnh mặt đi, lùi lại một bước, ngồi xuống chiếc ghế sau lưng, đanh giọng nói: “Chỉ bị cảm cúm vặt vãnh thôi, không chết được.”
“Thế thì cứ ngồi đây đã, buổi dạy hôm nay cứ giao cho anh.” Người đàn ông nói rồi quay người định vào trong.
“Anh đợi chút.” Phong Lăng đột nhiên gọi lại: “Chắc chắn tôi sẽ không để anh ở lại, nếu bây giờ anh cứ khăng khăng muốn dạy giúp tôi tiết học ngày hôm nay thì anh cứ làm đi, coi như là anh trả nợ tôi. Nhưng tôi cảnh cáo anh, bọn họ đều là học viên của tôi, không có mối quan hệ gì khác với tôi cả, anh đừng vì bực tức cá nhân mà giận chó đánh mèo trút lên người bọn họ”
Lệ Nam Hành vờ như không nghe thấy, chỉ là lúc cô lên tiếng, bước chân của anh mới chậm lại một chút, nhưng cũng chỉ trong giây lát mà thôi. Anh cũng không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng vào phòng học.
Phong Lăng ngồi bên ngoài, xoa bóp cái đầu hơi đau nhức của mình.
Chắc chắn là ông chủ điên rồi, sao ông ta lại thật sự nhận anh ta vào đây chứ!
Đối với đám học viên, tiết học này quả thực không thể chỉ dùng cụm từ “nước sôi lửa bỏng” để hình dung.
Nhưng nếu đã là học viên đến võ quán học, đương nhiên sẽ là người yêu thích bộ môn này, chắc chắn họ cũng đã xem đủloại tư liệu học tập và video liên quan. Vừa nhìn thân thủ của người trợ lý huấn luyện viên mới đến này, họ đã biết anh không phải là người đơn giản, chỉ là không biết rốt cuộc anh là thần thánh phương nào. Dù mọi người đều thấy yêu cầu của anh quá nghiêm khắc và tàn nhẫn, nhưng quả thực anh đã dạy bọn họ một cách rất bài bản và chuẩn mực.
Huấn luyện viên A Linh đã là người có bản lĩnh giỏi nhất, dạy tốt nhất ở trong cả võ quán này.
Nhưng người trợ lý huấn luyện viên mới đến này… mới khiến bọn họ biết rõ, thì ra vẫn còn có người có thể lạnh lùng hơn, nghiêm khắc hơn, đáng sợ hơn, thân thủ cũng nhanh hơn, tốt hơn và càng khiến người ta không có sức chống trả hơn huấn luyện viên A Linh.
Chính vì dù Lệ Nam Hành rất hung hãn, nhưng lại rất chuẩn mực, cho nên mặc dù đám học viên này đều cất tiếng oán than, nhưng họ vẫn âm thầm hỏi số điện thoại của Lệ Nam Hành, muốn giữ mối quan hệ tốt với người huấn luyện viên mới này, để tránh sau này lúc lên lớp bị anh nhắm vào giống như Trần Bắc Khuynh.