Đó là chuyện của cô ấy, cậu nghĩ tôi cứ mở miệng nhờ ông Ritterd mời cô ấy về làm vệ sĩ cho Tòa thị chính là sẽ được à?” Lệ Nam Hành đáp lại một cách lạnh lùng.
A Phong chỉ cười: “Việc này… Người ngoài nhìn vào thì không hiểu nhưng chúng tôi lại rõ nhất. Rõ ràng anh đã biết cả nhà ông Ritter vẫn luôn khắc ghi ân tình lần trước Phong Lăng cứu cả nhà họ, dùng chuyện này làm mồi nhử để bọn họ cắn câu là có thể dẫn Phong Lăng từ Boston về Los Angeles. Ngoài mặt thì làm như không có gì nhưng bên trong lại tính toán kỹ càng hết rồi, cậy vào quan hệ của vợ chồng Ritter để dọn sẵn đường cho cô ấy, cũng coi như giúp cô ấy dọn sẵn đường về căn cứ. Đợi đến lúc bắt đầu tranh cử là có thể đưa cô ấy về căn cứ được rồi…”
“Đúng vậy đó lão đại, rõ ràng trong lòng anh vẫn luôn nhớ nhung Phong Lăng, sao bây giờ anh cứ cố tỏ ra lạnh nhạt như thể chưa từng có chuyện gì xây ra vậy chứ.”
“Các cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Lệ Nam Hành vẫn bình tĩnh đứng đó, sau cùng lại liếc A Phong một cái: “Đừng có nhắc đến cái tên này trước mặt tôi lần nào nữa! Nếu cậu cứ lải nhải như thế mãi thì cứ chờ xem tôi có báo cho nhà họ Lệ rằng cậu làm việc chểnh mảng khiến cậu phải lập tức cuốn gói về nhà không.”
“„.” A Phong định chửi thề một câu nhưng lời vẫn chưa ra khỏi miệng đã thấy Lệ Nam Hành bỏ đi.
Rõ ràng bản thân anh đã dọn sẵn đường về cho Phong Lăng từ sớm, bây giờ, lại cứng đầu không chịu thừa nhận.
M**nó, làm người ta bực thật đấy!
Lệ Nam Hành đi rất nhanh, mới bước vài bước đã đi ra khỏi trụ sở căn cứ. Dưới ánh nắng chan hòa sớm mai, sắc mặt Lệ Nam Hành lại lạnh lẽo như kết sương. Anh trở về, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Lúc trước khi Phong Lăng rời khỏi căn cứ, nếu cô muốn tìm về thứ mà mình từng đánh mất, suy cho cùng cũng chỉ có thể tự dựa vào bản thân cô mà thôi.
Và cô cũng đã làm được rồi.
Phong Lăng rất kiêu ngạo, tính cách bướng bỉnh đã khắc sâu vào xương tủy của cô. Người ta làm cô tổn thương một lần, cho dù người đó có bồi trả gấp trăm ngàn lần đi nữa cũng chẳng có ích gì. Cũng như cô muốn chối bỏ thứ gì thì sẽ coi như thứ đó không hề tồn tại trêи đời nữa.
Cô làm chuyện gì cũng chỉ dựa vào chính mình, không muốn cầu xin giúp đỡ của bất cứ ai, ngay cả căn cứ XI mà cô cũng không muốn quay về.
Rõ ràng cô có thể dựa vào con đường anh dọn sẵn để trở lại, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn luôn từ chối.
Đúng là bướng bỉnh đến ngớ ngẩn mà.
Lệ Nam Hành cười gằn nhưng cuối cùng lại thành tự giễu.
Không!
Thật ra có một kẻ còn bướng bỉnh, ngớ ngẩn hơn cả cô.
Nếu không đã chẳng trầm luân mê đắm cô, cho dù có vấp ngã đến sứt đầu mẻ trán cũng không muốn thoát khỏi cái hố sâu đó.
Phong Lăng đợi ở ngoài cửa phòng anh đã rất lâu rồi, cũng không biết đến bao giờ anh mới trở về. Cô định đi qua căn phòng sát bên trước kia từng là chỗ ở của cô để chờ, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa.
Hình như từ hôm đó đến giờ cánh cửa này vẫn luôn bị khóa như thế, trừ khi cô bằng lòng trở về ở lại, nếu không nó sẽ vĩnh viễn đóng chặt, không một ai có thể tùy tiện bước vào.
Trong hành lang này cũng không có chỗ nào có thể ngồi được, Phong Lăng đã đứng lâu rồi, cho dù thể lực vẫn kiên trì được nhưng cứ đứng mãi như thế cũng không có ích gì nên cô dứt khoát ngồi xổm xuống trước cửa. Ngồi lâu đến mức chân tê rần cả lên, lúc đang định đứng dậy, cô bỗng nghe thấy từ đầu hàng lang truyền đến tiếng bước chân. Khoảnh khác cô liếc mắt về phía cầu thang để nhìn thử là ai, trong chốc lát chân cô mềm nhũn, suýt nữa đã khuyu xuống.
Ánh sáng trêи hành lang lờ mờ không rõ lắm, Lệ Nam Hành đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Phong Lăng.
Phong Lăng đối diện với ánh mắt của Lệ Nam Hành, cô giơ tay vịn vách tường, thầm hận bản thân tại sao vừa rồi đang yên đang lành tự dưng lại ngồi xổm làm gì cho bây giờ chân tê rần, mất một lúc mà vẫn không đứng vững được, tư thế này thật xấu hổ.
Cô lại nhìn anh một cái, cảm giác hẳn là mình có thể bị đông cứng dưới ánh mắt buốt lạnh của anh.
Người từng vào sinh ra tử với cô ở rừng rậm Boston chín tháng trước bây giờ đang đứng ở đó, trêи mặt không hề có cảm xúc, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Mãi đến giây phút gặp lại nhau này, Phong Lăng mới cảm nhận sâu sắc, rằng chín tháng qua những lần thỉnh thoảng cô và anh lướt qua nhau đều giống như người dưng nước lã, thậm chí ngay cả khi ánh mắt tình cờ giao nhau cũng lạ lùng xa cách đến nhường nào.
Trong suy nghĩ của Phong Lăng, lúc Lệ Nam Hành muốn bắt nạt cô, cũng chỉ là nửa đêm kéo cô ra ngoài, bắt cô huấn luyện như khổ hình, làm cho thể lực của cô cạn kiệt, nhìn cô mệt đến mức nằm lăn ra đất không đứng dậy nổi, rồi anh sẽ đứng đó chờ cô xin tha.
Hoặc có lẽ đó chỉ là sự thẳng thắn bộc trực của anh, sự lạnh nhạt vô tình của anh khi đối xử với người khác, sự hăng hái vui vẻ của anh, hay sự nhiệt tình nhẫn nại của anh dành cho cô. Lúc đó trong mắt anh chỉ có cô, chỉ cần là nơi có cô, ắt sẽ có ánh mắt của anh dõi theo.
Mà giờ khắc này, Lệ Nam Hành vô cảm đứng ở cầu thang, mặc bộ quần áo chiến đấu màu đen, tóc ngắn được cắt gọn gàng, khuôn mặt đẹp trai nam tính, vẻ ngoài không khác gì trước đây nhưng đã không còn là anh của ngày xưa nữa.
Trước đây tóc của anh cũng được cắt rất ngắn, nhưng bây giờ hình như còn ngắn hơn, gọn gàng sạch sẽ.
Lệ Nam Hành của chín tháng trước gầy gò và tiều tụy vì bị thương nặng, còn Lệ Nam Hành bây giờ đứng thẳng tắp ở nơi đó, ẩn chứa sức mạnh mạnh mẽ.
Hình như khí chất không giống nhau lắm.
Cũng không thể nói là khí chất được.
Chỉ có thể nói là lúc anh đứng trước mặt cô, ánh mắt cùng thái độ của anh đều lạnh nhạt và lãnh đạm.
Anh đứng ở đấy, khuôn mặt không cảm xúc, ánh mắt giao với cô ở giữa không trung. Không đau khổ, không vui mừng, như thể chỉ đang nhìn một người xa lạ.
Ánh mắt như thế khiến Phong Lăng nhớ tới mấy tháng trước, trong một lần cô theo vợ chồng Ritter tham gia bữa tiệc tối nọ, lúc đó anh cũng dùng ánh mắt này nhìn thẳng vào cô. Sự lạnh lùng và vô cảm trong ánh mắt của anh khiến cô hoài nghi liệu trêи thế giới này phải chăng có một người trông giống y như anh, nếu không sao có thể lạnh lùng đến vậy được.
Bây giờ thấy anh đứng ở đây, cảm giác tê rần trêи đùi vừa rồi của Phong Lăng đã tan biến, cô đứng thẳng người.
Trong đầu chợt lóe lên trăm nghìn ý nghĩ, nhưng thời gian chỉ mới vẻn vẹn trôi qua được vài giây mà thôi.
Cô nhìn anh, hỏi thẳng: “Nghe nói anh Mặc chuẩn bị chọn một trợ thủ đắc lực trong căn cứ XI đến Hải Thành bảo vệ cô Mặc. Dù sao cô Mặc cũng là phái nữ, bên cạnh có thêm một vệ sĩ nữ cũng có lợi hơn. Tôi định đến Hải Thành để nhận công việc này, anh ký tên vào đây cho tôi đi”
Sau khi nói xong, Phong Lăng không nhìn anh nữa, cố gắng ổn định tâm trạng, rồi mới tiếp tục nói: “Chỉ cần anh ký tên cho tôi, tôi có thể lập tức đi ngay!”
Lệ Nam Hành dùng ánh mắt xa cách lạnh nhạt nhìn thẳng vào cô, sau đó dứt khoát đời mắt đi. Anh đi thẳng đến, nhưng không dừng trước mặt cô mà chỉ lướt ngang qua. Đến phòng của mình, anh mở cửa, dứt khoát bước vào mà không ngoảnh đầu lại, sau đó đóng cửa, chẳng hề nói một câu.
Phong Lăng đứng ở ngoài nhìn cánh cửa đóng lại kia, người run lên chừng mười mấy giây, tim nặng nề đập thình thịch, vẻ bình tĩnh mà cô cố gắng duy trì nãy giờ lúc này lại như sắp nứt ra.
“Nhớ kỹ lời em nói hôm nay.”
Khi đó trước lúc người đàn ông hôn mê, giọng nói khàn đặc của anh đã vọng đến bên tai cô câu nói này, bây giờ nó lại lần nữa vang vọng ở trong tâm trí.
Giây lát lướt qua nhau, thái độ như thể người xa lạ đã dựng nên một bức tường thành ngăn cách quá khứ cùng hiện tại.