Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ Kim Phi không thiếu tiền, nếu việc truyền bá kỹ thuật làm muối có thể hạ giá muối ở Đại Khang xuống, để người dân bình thường có thể ăn muối thì Kim Phi nhất định sẽ làm không chút do dự.

Nhưng Kim Phi hiểu rõ lòng tham của những người buôn muối, sau khi bọn họ có được kỹ thuật, khả năng cao sẽ không hạ giá muối, mà còn tăng giá.

Xét cho cùng, muối ăn được sản xuất theo quy trình này tốt hơn trước cả về hình thức và mùi vị.

“Tiên sinh, đây là muối do xưởng muối làng Tây Hà chúng ta sản xuất sao?”

Chung Linh Nhi chỉ vào đống muối tinh lớn như một ngọn đồi trước mặt, cô ấy mở to mắt kinh ngạc: “Sản phẩm tốt quá!”

Cô ấy không thể tin muối này được làm từ muối khoáng.

Cô ấy tiến lên vài bước, dùng ngón tay chấm chút muối bỏ vào miệng: “Mùi vị rất ngon, không có gì khác lạ, tốt hơn nhiều so với muối xanh!”

Chung Linh Nhi được Đường Tiểu Bắc lựa chọn vì cô ấy có thể đọc biết một cách trôi chảy.

Ở Đại Khang, chỉ những cô gái xuất thân từ gia đình quyền quý mới được đối đãi như vậy, vì vậy Chung Linh Nhi cũng được coi là có kiến thức.

Trước khi sa sút, gia đình cô ấy còn giàu hơn cả nhà Đường Đông Đông.

Muối được ăn từ nhỏ cũng không phải loại muối thô mà người dân thường hay ăn, mà là loại muối tinh được gọi là muối xanh, rất nhiều vương công đại thần cũng ăn loại muối này.

Theo Chung Linh Nhi thấy, loại muối trước mắt ngon hơn muối xanh cả về hình thức lẫn mùi vị.

“Tiên sinh, ta còn có một câu hỏi nữa…”

Nói đến đây, Chung Linh Nhi hơi do dự.

Dù sao cô ấy cũng không thân thiết với Kim Phi, cô ấy sợ Kim Phi sẽ nổi giận sau khi nghe câu hỏi này.

Nhưng mọi người đều biết muối khoáng có độc, sản xuất và buôn bán muối độc là trọng tội, Chung Linh Nhi đành phải hỏi lại.

Kim Phi vừa nhìn đã đoán được cô ấy đang lo lắng điều gì, y cười nói: “Nếu cô muốn hỏi có độc hay không thì yên tâm đi, ta, Đại Lưu và A Điệp đã bắt đầu ăn loại muối này được bốn ngày rồi, cho đến bây giờ không cảm thấy khó chịu gì cả”.

“Kể từ sáng qua, tất cả muối trong nhà ăn của nhà xưởng cũng đã được thay bằng loại muối này. Người của cả xưởng ăn hơn một ngày cũng không thấy có vấn đề gì cả”.

Nghe Kim Phi nói vậy, Chung Linh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiên sinh, muối của chúng ta bán bao nhiêu tiền một cân?”

“Mười đồng một cân”, Kim Phi đáp.

“Mười đồng một cân?”

Chung Linh Nhi gần như nhảy dựng lên.

Do lòng tham nên triều đình đã thông đồng với những người buôn muối, nâng giá muối ở Đại Khang lên rất cao.

Muối thô đen do các thương nhân mang đến có giá một trăm đồng một cân, còn muối xanh tinh luyện được bán với giá ba trăm đồng một cân.

Theo Chung Linh Nhi thấy, chất lượng của muối tinh làng Tây Hà chắc chắn có thể bán đắt hơn cả muối xanh.


Vậy mà Kim Phi lại nói với cô ấy rằng chỉ bán mười đồng một cân?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK