Trước khi Kim Phi thành lập tiêu cục Trấn Viễn, từng thành lập một đội giao hàng, chủ yếu chịu trách nhiệm mua nguyệt liệu dệt vải, sau đó đưa những thành phẩm do các nữ công nhân của xưởng dệt gia công đến thị trấn.
Khi đội giao hàng mới thành lập, đội trường là Trương Lương với Lưu Thiết, sau khi hai người đảm nhận các chức vụ khác thì đội trưởng đã đổi thành người đàn ông trước mặt này.
Người đàn ông này là người làng Quan Gia, xem như là một trong những người anh họ, bà con xa của Quan Hạ Nhi, thái độ làm người rất trung thực, hơi bướng bỉnh, thấy Kim Phi cũng không gọi là Kim tiên sinh giống như những người khác, mà gọi là cô gia Kim Phi.
Bởi vì lần đầu tiên gặp Kim Phi, anh ta đã gọi y như thế, sau này cũng không muốn đổi cách xưng hô nữa.
Kim Phi cũng rất thích người thật thà như này, cho nên cũng theo anh ta.
Người và ngựa đi trước không mang theo lương thực và cỏ, trước khi Kim Phi rời đi, đội giao hàng đã bắt đầu vận chuyển vật tư lên đường.
Hơn nữa bọn họ có xe ngựa, di chuyển nhanh hơn so với nữ công nhân một chút, nửa buổi chiều đã chạy đến bến tàu, bây giờ cũng đã chất hết vật tư lên thuyền rồi.
"Tiên sinh, chúng ta nên nghỉ ngơi qua đêm hay là bây giờ đi ngay?"
Người phụ trách bến tàu tới hỏi.
Nếu Kim Phi muốn nghỉ ngơi ở bến tàu thì bây giờ anh ta phải bắt đầu chuẩn bị chỗ cho các nữ công nhân nghỉ ngơi, còn phải chuẩn bị bữa ăn.
"Không nghỉ ngơi, đi thôi."
Kim Phi quay đầu nhìn về phía Tả Phi Phi: "Để các thành viên nhà bếp đi lên nấu cơm trước đi, chờ sau khi tất cả mọi người lên thuyền thì nhanh chóng ăn cơm!"
Theo suy đoán từ tin tức mà Hồng An mang về, thành Du Quan có thể bị đánh hạ bất cứ lúc nào, vì để mau chóng chạy tới tiếp viện, các nữ công nhân không làm cơm trưa mà trước khi xuất phát đã chuẩn bị lương khô, giữa trưa chỉ nghỉ ngơi hai phút, ăn một chút lương khô rồi tiếp tục gấp rút lên đường.
Tả Phi Phi cũng không có ý định ngủ qua đêm ở bến tàu, sau khi nhận được chỉ thị của Kim Phi, cô ấy lập tức chạy ta bố trí cho các nữ công nhân nhanh chóng lên thuyền, nhân lúc bây giờ vẫn còn là ban ngày, trời còn chưa tối đen.
Tốc độ của các nữ công nhân vẫn rất nhanh, chỉ mất khoảng nửa canh giờ, tất cả mọi người đều đã lên thuyền.
Kim Phi và Nhuận Nương là hai người cuối cùng lên thuyền.
Khi lên boong tàu, đúng lúc nhìn thấy một nhóm nữ công nhân ôm rơm rạ trên boong tàu tìm chỗ tránh gió.
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Kim Phi hỏi.
"Khoang thuyền không ở được nên bọn họ tìm một chỗ tránh gió trước."
Tả Phi Phi giải thích.
Mặc dù Trấn Viễn số 2 là thuyền chở hàng đã được cải tiến, nhưng dù sao cũng là thuyền gỗ kiểu cũ, kích thước cũng không được tính là lớn, nếu khoang thuyền nghỉ ngơi bình thường thì hoàn toàn không có khả năng chứa được hai nghìn nữ công nhân.
Vì dùng hết khả năng để chứa người, lúc đội giao hàng cho vật tư và kho, cũng không có chất lên đến đỉnh, mà là chất cao đến nửa chiều cao của kho hàng, sau đó trải một tầng rơm rạ trên các thùng vật tư, làm thành một chỗ nằm đơn giản.
Có nữ công nhân của hai tiểu đoàn ngủ ở trên những chỗ nằm đơn giản trong kho hàng.
Kho hàng như thế này, chưa kể khoang thuyền được các thuyền viên dùng để nghỉ ngơi.
Ban đầu ngủ hai người trên giường tầng, bây giờ là năm người ngủ.
Bên trên có hai người ngủ, bên dưới có ba người.
Ngay cả lối đi giữa các giường và gầm giường cũng bị trải rơm lên, chật kín người đang ngủ.
Khoang thuyền vốn chỉ có thể chứa được mười mấy người lại bị ép thành bốn mươi, năm mươi người.
Mặc dù vậy, khoang thuyền chật kín người cũng không thể chứa được nữa, có rất nhiều nữ công nhân thật sự không có cách nào sắp xếp được chỗ ngủ, Tả Phi Phi chỉ có thể để cho bọn họ đi đến boong tàu tìm một nơi để tránh gió.
"Thế này cũng không được, sẽ đông lạnh chết người." Kim Phi nhíu mày nói.
"Nhưng trong khoang thuyền thật sự không còn chỗ trống nữa rồi.”