Mục lục
(Nháp) Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ ở huyện phủ như vậy, ở tất cả các hợp tác xã mua bán của các trấn và thôn làng khác cũng đều diễn ra cảnh tượng y hệt.

Dưới sự giới thiệu của nhân viên hợp tác xã mua bán và thương hội, lại có sự ảnh hưởng của Kim Phi và Cửu công chúa, việc tiêu thụ rong biển rất thuận lợi.

Hầu như tất cả mọi người biết được tin tức đều đã mua một ít.

Người không có tiền hoặc là không nỡ tiêu tiền mua các loại hàng loại ba và hàng loại bốn giá rẻ để nếm thử, người có tiền có mắt nhìn hoặc là người muốn dùng rong biển làm quà tặng là nhóm người chủ yếu mua hàng loại một và hàng loại hai.

Đặc biệt là hàng loại một, Nguyên Thái Vi áp dụng mô hình tiếp thị đói, cố ý không đưa ra quá nhiều, dẫn đến rất nhiều người nhận được tin tức muộn đều không thể mua được.

Hương vị của rong biển không khó ăn, giá cả của hàng loại ba và hàng loại bốn cũng rất thấp, không chỉ có thể bổ sung làm một phần lương thực, còn có thể ngăn ngừa và điều trị bệnh bướu cổ, sau khi người dân ăn xong, hết lời khen ngợi.

Chưa đầy hai ngày, lô rong biển đầu tiên vận chuyển về đã bị người dân huyện Kim Xuyên ‘cướp’ sạch.

Nguyên Thái Vi sắp xếp lại sổ sách, rồi đưa đến cho Cửu công chúa. Lúc đó Cửu công chúa và đám người Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc đang họp, thảo luận về chuyện liên quan đến rong biển, biết Nguyên Thái Vi đến, cô ấy đã bảo Châu Nhi đưa Nguyên Thái Vi đến Ngự Thư Phòng.

"Lô rong biển đầu tiên bán được bao nhiêu?" Cửu công chúa hỏi.

"Đã bán hết toàn bộ rồi ạ." Nguyên Thái Vi trả lời.

"Nhanh như vậy sao?" Cửu công chúa sửng sốt.

Khi Trấn Viễn số hai và số ba dỡ hàng xuống, cô ấy đang ở bến tàu, biết được trên hai chiếc thuyền lớn mang về tổng cộng bao nhiêu rong biển.

Lúc đó bến tàu Kim Xuyên đã dùng hàng trăm công nhân và tháo dỡ đến nửa đêm.

Cửu công chúa cảm thấy, nhiều rong biển như vậy dù thế nào cũng phải bán được mười ngày nửa tháng, không ngờ rằng chỉ trong vòng hai ngày đã bán hết toàn bộ rồi.

"Rong biển là một loại thức ăn mới, còn là thứ Kim tiên sinh lấy từ Đông Hải về để trị bệnh bướu cổ cho người dân nữa, mọi người đều rất tò mò, nên mua một ít để thử, sau khi ăn xong cảm thấy mùi vị rất tốt, hơn nữa giá cả hàng loại ba và hàng loại bốn không cao, cho nên tỷ lệ mua lại rất cao, hơn nữa người mua lại thường sẽ mua nhiều hơn lần đầu."

Nguyên Thái Vi nói: "Những người khác vẫn đang quan sát người dân, nhìn thấy rong biển được hoan nghênh như vậy, sợ mình không cướp được, cũng nhanh chóng đi cướp lấy, dẫn dần, đã bị cướp sạch hết rồi."

Người dân chính là như vậy, mua lên không mua xuống, mua đồ và khi ăn cơm, thà xếp hàng ở một cửa hàng kinh doanh tốt, cũng không muốn đến các cửa hàng ít khách hơn.

Đây là một loại tâm lý học đám đông, thực sự cũng là một kinh nghiệm sống được tích lũy lâu dài.

Những cửa hàng có kinh doanh không tốt, các suất có vấn đề là rất lớn.

"Rong biển thực sự rất được hoan nghênh, vợ ta cũng đến hợp tác xã mua bán cướp lấy mấy cân, đợi đến lúc muốn mua lần hai thì đã không còn mua được nữa."

Thiết Thế Hâm cười nói: "Vợ ta cũng hối hận vì điều này, nói rằng rong biển ăn rất ngon, hơn nữa còn không phải bỏ muối, trong nhà mua được quá ít."

Rong biển là thứ vớt được từ trong biển, khi phơi nắng cũng không cần dùng nước ngọt rửa sạch, có vị mặn rất đậm.

Mặc dù muối tinh ở làng Tây Hà chỉ bán mười văn tiền một cân, nhưng đối với những người trải qua những ngày khó khăn mà nói, có thể tiết kiệm được từng nào hay từng đó.

Đây cũng là lý do khác khiến người dân tranh mua rong biển.

"Thiết đại nhân về nói với lão phu nhân, rong biển lô tiếp theo về, ta sẽ để lại cho bà ấy một ít hàng tốt." Nguyên Thái Vi cười nói.

"Vậy phải cám ơn Nguyên Thái Vi cô nương rồi, nếu như vợ ta biết được, chắc chắn sẽ rất vui."

Thiết Thế Hâm cảm hơn Nguyên Thái Vi trước, sau đó vẫy tay nói: "Nhưng tạm thời không cần nữa, chúng ta đều đã già rồi, không ăn được bao nhiều đồ, trong nhà có mấy cân đã có thể ăn được rất lâu rồi, nếu như về ăn hết rồi, ta sẽ tìm Thái Vi cô nương lấy một ít."

Nói xong ông ta quay đầu nhìn sang một quan viên viện Khu Mật khác: "Lục đại nhân, ngài có muốn không, muốn thì nhân lúc Thái Vi cô nương còn ở đây, nhanh chóng nói đi, nếu không thực sự rất khó cướp đó."

"Ta không cần đâu!" Lục đại nhân liên tục xua tay.

Ông ta đã từng là cựu thần địa phương khi Trần Cát còn nắm quyền, tính cách chính trực, nhiều lần dâng tấu chương khuyên can Trần Cát, hy vọng Trần Cát đừng xây dựng rầm rộ, thu thập kỳ trân dị bảo, bảo Trần Cát nên đi quan sát nỗi gian khổ của người dân.

Cửu công chúa biết khi Trần Cát nhìn thấy những tấu chương này nhất định sẽ rất tức giận, nên khi thay Trần Cát phê duyệt tấu chương cô ấy đã lén lút giấu đi.

Nhưng có một lần, Cửu công chúa đi cùng Khánh Phi xuất cung đi thắp hương cầu nguyện, không biết Trần Cát bị chập dây não nào, chạy đến Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương, sau đó nhìn thấy tấu chương của Lục đại nhân.

Giống như lo lắng của Cửu công chúa, sau khi Trần Cát nhìn thấy tấu chương của Lục đại nhân, quả nhiên rất tức giận, giận đến mức hạ lệnh bãi miễn tất cả quan chức của Lục đại nhân.

Cửu công chúa vì tự ý giấu tấu chương của Lục đại nhân cũng bị Trần Cát hung hăng khiển trách, và vì vậy cũng không để Cửu công chúa thay ông ta phê duyệt tấu chương nữa.

Nhưng phê duyệt tấu chương đâu có vui vẻ như việc chơi với những cung nữ phi tần ở hậu cung.

Sau khi Trần Cát hết giận, Cửu công chúa lại trở thành khách quen của Ngự Thư Phòng.

Bây giờ Cửu công chúa đã lên ngôi, thuộc hạ thiếu nhân lực, khoảng thời gian trước đã phái một đội nhân viên hộ tống đi đến Trung Nguyên, mời cả nhà Lục đại nhân đến Xuyên Thục.

Lục đại nhân mới đến không lâu, còn chưa quen với không khí triều đình ở Xuyên Thục, có hơi cẩn trọng.

Nhưng ông ta thực sự thích cuộc sống hiện tại của mình.

Nếu như trong khi Trần Cát nắm quyền, Thiết Thế Hâm và Nguyên Thái Vi nói như vậy, nhất định sẽ bị đối thủ gắn mác nhận hối lộ.

Nhưng Thiết Thế Hâm và Nguyên Thái Vi nói trước mặt Hoàng đế như vậy, chứng tỏ hai người đều không thẹn với lương tâm.

Hơn nữa, sau khi đến Xuyên Thục, ông ta phát hiện không chỉ có Cửu công chúa, Thiết Thế Hâm, Tiểu Ngọc mà cả người dân bình thường trong làng Tây Hà, mọi người đều bận rộn làm việc thiết thực, không có ai lục đục tranh đấu gì với nhau.

Mặc dù Lục đại nhân ngay thẳng, nhưng không ngốc, biết Thiết Thế Hâm vừa rối cố tình nói đùa với ông ta chính là muốn để ông ta nhanh chóng hòa nhập vào triều đình Xuyên Thục.

Cho nên Lục đại nhân hơi mỉm cười cảm kích câu trả lời của Thiết Thế Hâm, lại chắp tay với Nguyên Thái Vi.

Nguyên Thái Vi hành lễ đáp lại, sau đó đưa sổ sách cho Châu Nhi: "Đây là sổ sách tổng hợp, mời bệ hạ và các vị đại nhân xem qua."

Cửu công chúa ra hiệu Châu Nhi nhận lấy sổ sách, sau đó nhìn kết quả tổng hợp trước.

"Hai thuyền rong biển lại bán được hơn chín nghìn lượng bạc ư?" Cửu công chúa kinh ngạc.

Mặc dù khi nhân viên thương hội Kim Xuyên bán rong biển, nói Kim Phi bán rong biển không phải là vì tiền, nhưng Cửu công chúa và đám người Thiết Thế hâm hiểu rất rõ, thực chất bán rong biển chính là để kiếm tiền.

Các ngư dân đã vớt rong biển từ đảo Mạo Lãng ra, đưa thẳng đến các điểm khác nhau của thương hội Kim Xuyên, tổng chi phí của hai chiếc thuyền lớn không vượt quá ba nghìn lượng bạc.

Đây là lô đầu tiên, rất nhiều quy trình đều chưa thành thạo, đợi sau này thành thạo rồi, giá thành còn có thể giảm xuống một chút nữa.

"Mặc dù hàng loại ba và hàng loại bốn bán được nhiều, nhưng không kiếm được bao nhiêu tiền, chủ yếu là hàng loại một và hàng loại hai kiếm được." Nguyên Thái Vi giải thích.

"Vẫn là Tiểu Bắc có đầu óc buôn bán." Cửu công chúa cảm khái.

Thật ra, cô ấy và Kim Phi đều không định dùng rong biển để kiếm tiền, bán rong biển có thể giữ được giá thành đã là tốt rồi.

Nhưng Đường Tiểu bắc chỉ đơn giản là chia rong biển thành bốn loại, mà hai thuyền rong biển đã kiếm được hơn sáu nghìn lượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK