“Khánh đại nhân mời!” Kim Phi mời xong, ngồi vào bên trái Cửu công chúa.
Hai huynh muội Khánh Hâm Nghiêu cũng lần lượt ngồi xuống.
Quản gia vỗ tay, thị nữ nối đuôi đi nào, bày một bàn thức ăn lớn.
Trong đó hơn một nửa là món xào.
“Nghe điện hạ và Mộ Lam nói tiên sinh thích ăn món xào, ta đã cho người học làm một chút, tiên sinh nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Khánh Hâm Nghiêu chỉ vào bàn, nói.
“Khánh đại nhân có lòng rồi.”
Kim Phi ngoài miệng khách khí, nhưng trong lòng âm thầm cảnh giác.
Khánh Hâm Nghiêu không chiêu đãi Cửu công chúa trước mà nói với mình trước, hiển nhiên là có chuyện muốn nói.
Kim Phi đến nhà họ Khánh cũng có chuyện cần nhờ Khánh Hâm Nghiêu giúp đỡ.
Sau khi phát hiện điều này, Kim Phi quyết định khoan hãy lên tiếng, đợi Khánh Hâm Nghiêu nói trước chuyện gì, y mới căn theo tình hình mà xác định đối sách.
Sau khi uống rượu hát bài “Quốc tế ca” ở Quảng Nguyên, Kim Phi không uống rượu bên ngoài nữa.
Khánh Hâm Nghiêu thuyết phục một lúc, thấy thái độ Kim Phi kiên quyết nên cũng không ép nữa, mà sai người đổi rượu thành trà hoa quả.
“Cảm ơn tiên sinh lần này ra tay trượng nghĩa, cũng cảm ơn tiên sinh đã chăm sóc Mộ Lam lâu như vậy, chắc chắn gây phiền phức không ít cho tiên sinh.”
Bốn người đều ăn được lưng bụng, Khánh Hâm Nghiêu nâng chén trà lên: “Sau khi trở về từ làng Tây Hà, muội ấy cũng đã ngoan ngoãn rất nhiều, xem ra tiên sinh đã phí không ít tâm sức. Ta lấy trà thay rượu, kính tiên sinh một chén!”
“Chuyện nên làm.” Kim Phi nâng chén trà, đứng dậy cụng chén với Khánh Hâm Nghiêu.
Khánh Hâm Nghiêu đặt chén trà xuống, nói: “Thật ra hôm nay ngoại trừ cảm ơn tiên sinh, ta còn có chuyện muốn nhờ.”
“Cuối cùng đã chịu nói đến chuyện chính!”
Kim Phi oán thầm trong lòng một tiếng, mặt vẫn không biểu hiện khác thường: “Khánh đại nhân mời nói, chỉ cần ta có thể giúp, tuyệt đối không từ chối.”
“Vậy ta nói thẳng.” Khánh Hâm Nghiêu nói: “Thật không dám giấu, Gada và Đan Châu tâm đầu ý hợp, Đan Châu chết ở thành Tây Xuyên, Gada rất có thể sẽ phái binh tiến đánh lần nữa, hơn nữa lần sau chắc chắn sẽ không chỉ có hai chục ngàn người.
Lần này tiên sinh sử dụng thần quang bảy màu và lựu đạn đã khiến người Thổ Phiên khiếp sợ, ta muốn tìm tiên sinh mua một ít.”
Kim Phi đã hiểu, ra vẻ đắn đo, nói: “Khánh đại nhân, thật ra ta cũng không dối gạt đại nhân, Mộ Lam cũng biết, hiện giờ lựu đạn ta vẫn còn đang nghiên cứu, vẫn chưa tìm được công thức thích hợp, không thể chế tạo được nhiều. Thần quang bảy màu cũng vậy, chế tạo rất khó.”
Lời này xem như nửa thật nửa giả.
Lựu đạn đích thực là đang nghiên cứu, nhưng pháo hoa y đã sẵn sàng sản xuất số lượng lớn rồi.
Nhưng lúc đàm phán, vừa bắt đầu đã nói con bài tẩy cho đối thủ biết, vậy sao bàn tiếp được đây?
“Tiên sinh, nhờ ngài nghĩ cách giúp.” Khánh Mộ Lam cũng tiếp lời thuyết phục.
Cửu công chúa không nói gì, nhưng cũng ngẩng đầu nhìn Kim Phi.
Bọn họ thật sự cũng lo lắng Gada sẽ tiến đánh lần nữa.
Hạn ngạch của quân Ất đẳng mà Kim Phi mong muốn đã có được, Cửu công chúa không biết lần sau phải dùng thứ gì mới có thể mời được y.
Không có Kim Phi bên cạnh, cô ấy thật sự không có dũng khí đối diện với Gada.
“Tiên sinh, không phải ngài đang rất lo lắng trong lúc điều chế thuốc nổ sẽ nổ khiến mình bị thương sao?”
Khánh Mộ Lam nói: “Ta có thể bảo huynh ấy tìm một số tội phạm tử hình trong tù đến đây, để họ làm thí nghiệm, nhất định sẽ nhanh hơn nhiều.”
Kim Phi nghe vậy, khẽ nhíu mày.
“Ngài yên tâm, ta sẽ bảo huynh ấy đặc biệt chọn ra những tên có tội cực ác, phải bị xử chết!”
Khánh Mộ Lam biết tính cách của Kim Phi không phải xem mạng người như cỏ rác, nên vội nói: “Nếu bọn họ có thể làm ra thứ tiên sinh mong muốn, thì tha cho bọn họ một con đường sống, cũng là chuyện tốt!”
Ở thời đại nào cũng có tội phạm bị tử hình.
Đặc biệt ở môi trường như Đại Khang, rất nhiều người không thể sống, bí quá hóa liều.
Có kẻ lên núi làm cướp, cũng có kẻ đi cướp bóc.